Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 114 - Ông cũng muốn 3



Chương 114 - Ông cũng muốn 3




Ông cũng muốn 3
Tử Diệp nghĩ ngợi một lát, chậm rãi đề nghị: “Em xem, cô ấy đang bận, nói không chừng lát nữa sẽ đói thôi, khi ấy tất nhiên là phải ăn cơm. Cô ấy ăn cơm chắc chắn sẽ như lần trước, làm rơi đầy ra đất.”
Kết Hương ngẫm nghĩ, cũng chỉ có cách này thôi.
Nếu đi trộm hộp thức ăn của người khổng lồ, hai người tí hon đều không nghĩ tới.
Chiếc hộp thức ăn ấy quá to với họ.
Mà lực uy hiếp của người khổng lồ lớn hơn nhiều so với hộp thức ăn, họ thà lặng lẽ chờ đợi còn hơn lấy thân mạo hiểm.
Lộ Dao đã phát hiện cách tư duy của người tí hon Nitraan vô cùng đơn giản, có sự đề phòng, có tư lợi, cũng sẽ có đôi chút tham lam nhưng sẽ không quanh co.
So với sự ngây thơ của người tí hon Nitraan, người khổng lồ với tư duy phức tạp, có lẽ cũng được tính là gian ác thật.
Lộ Dao bận đến đầu đầy mồ hôi dưới gốc cây, hai người tí hon trên cây chờ tới sốt ruột.
Khoảng nửa tiếng sau, Bất Độc dẫn vợ chồng Diên Vĩ, Hắc Thứ và Viên Thịt Bò đến tìm Lộ Dao.
Diên Vĩ ngồi trong lòng bàn tay của Bất Độc, mặt đỏ bừng, hiển nhiên rất hưng phấn: “Lộ Dao Lộ Dao ơi, chúng tôi đã đào được cỏ vetiver đấy, về nướng bánh cho cô thử.”
Dạo này Diên Vĩ thường hay giao lưu trù nghệ với Tiểu Trịnh, học được không ít kỹ xảo nấu nướng hiện đại, ngày nào cũng rất có sức sống.
Cỏ vetiver gần giống với hương liệu như rau mùi hành gừng tỏi trong thế giới của Lộ Dao, nhưng lại khá khó tìm ở đại lục Nitraan, nhất là vào mùa này.
Hôm nay Diên Vĩ đào được ba cây, đã đâm chồi non nho nhỏ rồi, bỏ vào một ít lúc nướng bánh, thơm đến ngất ngây.
Lộ Dao cảm thấy Bất Độc như nhỏ đi một vòng, nhận lấy ba người tí hon và một Viên Thịt Bò từ trong tay cậu, lại từ lấy kho hàng cá nhân ra một cục băng to nhét vào lòng cậu, bảo cậu ngồi chỗ râm mát dưới cây.
“Con thế này e là không được rồi, sau này chỉ được ở trong cửa hàng, mẹ xây nhà tuyết cho con.” Lộ Dao mặt lộ lo lắng: “Chờ đến mùa hè chắc con chỉ có thể ở trong tủ lạnh thôi.”
Bất Độc ôm cục băng thở ra một hơi: “Chỉ cần có thể ở cạnh mẹ, ở tủ lạnh con cũng vui lòng.”
Lộ Dao: “Con yếu ớt như vậy, mẹ rất lo.”
Bất Độc lắc đầu: “Đều tại con chưa đủ mạnh mẽ. Mẹ đừng lo lắng, chỉ cần mẹ vẫn còn thì con sẽ không thật sự chết đi. Chờ khi nào con không còn là người trẻ thì sẽ không sợ hãi ánh mặt trời nữa rồi.”
Lộ Dao quyết định về cửa hàng xây riêng cho Bất Độc một nhà tuyết.
Vợ chồng Diên Vĩ và Hắc Thứ nằm sấp trên sọt, mắt mở to nhìn bên trong hộp cơm trưa.
Họ hoạt động dã ngoại nửa ngày trời, lúc này cũng đã đói.
Lộ Dao cúi người lấy hộp cơm trưa trong sọt ra.
Lần này Tiểu Trịnh nấu còn chu đáo hơn, một hộp cơm lớn hai tầng, bên cạnh còn có một hộp cơm mini bốn tầng.
Lộ Dao ngồi dưới gốc cây chia cơm trưa, mỗi người một hộp.
Lần này là sandwich tôm chiên xù và cơm nắm rong biển tam giác, còn có trứng cuộn, lạp xưởng.
Trong bình giữ nhiệt của Lộ Dao có đựng canh nóng, cô vặn nắp ra rót cho mỗi người một ly, nóng hổi nghi ngút, hương thơm bay thẳng lên.
Kết Hương và Tử Diệp nằm sấp trên thân cây nhìn xuống, thèm sắp điên rồi.
Lộ Dao một tay cầm sandwich, một tay cầm ly đựng canh nóng.
Một cánh hoa màu hồng bay phất phơ chậm rãi rơi vào ly, lan ra từng làn sóng gợn.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, Kết Hương và Tử Diệp nín thở nằm sấp trên thân cây.
Diên Vĩ hỏi: “Sao vậy?”
Lộ Dao lắc đầu: “Không có gì, hình như có gió.”
Ăn sandwich xong, Lộ Dao vỗ sạch cánh hoa trên người và vai, đứng dậy dọn dẹp dụng cụ, chuẩn bị dẫn Bất Độc và nhóm ba người tí hon về cửa hàng trước.
Trước khi đi, cô dùng lá cây bọc nửa con tôm chiên xù, một miếng trứng cuộn nhỏ và một miếng đuôi lạp xưởng, nhón chân để lên một nhánh của cây hoa.
--
Rạp chiếu phim, hậu trường phim kết thúc, theo đó là cảnh tượng nhộn nhịp xung quanh tan biến như ảo ảnh, tiếng nhóm người nhiệt liệt thảo luận biến mất từ bên tai, mùi hương vấn vít nơi chóp mũi cũng như bị phủi sạch, khách hàng ngồi trong phòng chiếu phim vẫn đang duy trì tư thế xem phim, mãi cũng chưa khôi phục tinh thần được.
Phó Trì đẩy cửa vào, khẽ vỗ tay: “Chiếu xong rồi.”
Phùng Hưởng bừng tỉnh, xoay đầu nhìn Phó Trì, đứng lên rất nhanh, vấp vào chân ghế suýt ngã một cái.
Ông ta đỡ tay vịn đứng vững lại, không màng gì cả bước nhanh về phía Phó Trì.



Bạn cần đăng nhập để bình luận