Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 119 - “Có tiền là được.” 5



Chương 119 - “Có tiền là được.” 5




“Có tiền là được.” 5
Đỗ Minh Diễm và Phùng Hưởng uống xong giơ bát nhỏ lên quan sát tỉ mỉ, phát hiện bát canh nhỏ này cũng vô cùng tinh xảo.
Lộ Dao nhớ đến chuyện chôn ống nước, nhỏ giọng bảo Phó Trì tiếp tục tiếp đãi bạn.
Ăn cơm cũng được, quán mì Thanh Sơn, cửa hàng đồ ăn nhanh và cửa hàng Lông Xù đều có thể chiêu đãi.
Nếu đặt của cửa hàng đồ ăn nhanh hay quán mì Thanh Sơn thì liên lạc với nhân viên bên đó trên app, nhờ Tiểu Cơ đi lấy thức ăn; còn nếu ở cửa hàng Lông Xù thì phải tranh thủ, sắp đến giờ đóng cửa rồi.
Một lát sau đó, Phó Trì dẫn Đỗ Minh Diễm và Phùng Hưởng đến cửa hàng Lông Xù ăn cơm, vào cửa hàng lại là một phen chấn động.
Chu Tố sắp tan làm rồi.
Họ gọi ba phần mì hải sản và một phần sashimi lớn sang trọng, bưng bữa tối đi dọc theo bậc thang trong suốt từ biển sâu lên đến mặt biển, gió biển khô hanh thổi vào mặt, cứ như hễ xoay người là lại đi vào một thế giới khác.
Cơ Phi Dung và Chung Mạn cởi giày với tất ra, xắn cao ống quần, ngồi bên bờ cầu tàu ngâm chân trong nước biển, ôm một đĩa sashimi lớn trong lòng, bên tay là một ly nước hoa quả mới vắt to đùng, mãn nguyện cỡ nào thì khỏi phải nói.
Nhìn thấy họ đến, tùy ý vẫy tay rồi lại xoay đầu ngắm biển.
Đỗ Minh Diễm đi qua chỗ họ ngồi xuống trò chuyện.
Phùng Hưởng đứng ngơ ngác nửa buổi, mì trong bát sắp trương lên mới chậm rì đi qua.
Ông ta đã hoàn toàn từ bỏ việc suy xét.
Nửa ngày này, thật sự y như cõi mộng bị đánh cắp.
--
Đại lục Nitraan.
Lộ Dao hì hục lao động dưới cây hoa, Kết Hương và Tử Diệp nằm sấp trên cành cây nhìn lén.
Tử Diệp: “Cô ấy lại đến rồi. Muốn bắt chuyện không?”
Ban ngày, họ kéo bao lớn thức ăn Lộ Dao để trên cây về hốc cây, đủ để họ ăn tận mấy ngày.
Không chỉ có số lượng khổng lồ, còn rất ngon nữa.
Hai người họ ngồi trong hốc cây, bóc từng miếng từng miếng ăn tận nửa ngày trời, tuyệt nhiên không dừng lại được.
Kết Hương cau mày, đầy vẻ lưỡng lự.
Người khổng lồ này trông không có ý xấu, nhưng cô ấy vẫn không dám tiếp cận bừa.
Lộ Dao vừa đào vừa chôn cả đường, từ từ đi đến dưới gốc cây, thân hình bị cành cây che mất.
Hai người nhìn quá nhập tâm, cúi xuống một bên cây để nhìn.
Kết Hương bám không vững, bỗng trượt xuống.
Tử Diệp không thể bắt lấy cô ấy, hoảng loạn hét to thành tiếng: “Kết Hương!!!”
Lộ Dao nghe tiếng ngẩng đầu, không thấy rõ nhưng vẫn kéo tà áo ra đón theo bản năng.
“Bịch—”
Một người tí hon Nitraan giới nữ rơi vào lòng cô, có lẽ là người tí hon bộ lạc Gấu Nhảy.
Người tí hon kia có hai tai thú màu trắng tròn tròn, mặt cũng tròn, khóe miệng bên phải có hai nốt ruồi nhỏ màu đen sát nhau.
Lộ Dao thấy cô nhóc này có thể hơi ham ăn.
Kết Hương rơi vào lòng Lộ Dao thì cuộn lại một cục, cả người run rẩy.
Lộ Dao ngẩng đầu, trông thấy giữa nhánh cây có một vệt màu vàng huơ qua trong một khoảnh khắc.
Cô cúi đầu cầm Kết Hương lên, kiểm tra cẩn thận một lượt xác nhận không bị thương mới nhón chân để cô ấy lên thân cây lại.
Tử Diệp trượt xuống từ trên cây đỡ lấy Kết Hương, lúng túng nhìn Lộ Dao.
Lộ Dao: “Đừng sợ, tôi tên Lộ Dao, là một người khổng lồ nhưng không có ác ý với các bạn. Tôi đang mở một khách sạn dưới núi, chuyên cung cấp nơi dừng chân nghỉ ngơi cho lữ khách tí hon đi ngang qua. Nếu các bạn có hứng thú, hôm nào có thể đến làm khách.”
Thấy trời không còn sớm nữa, Lộ Dao dọn ống nước trong bụi cỏ bên cạnh, gom công cụ xoay người xuống núi.
Công việc này thật tốn sức, hôm nào phải làm một cỗ máy nâng cao hiệu suất mới được.
Kết Hương và Tử Diệp đứng trên cây, nhìn bóng hình “to lớn” của Lộ Dao biến mất trong ánh chiều tà hoàng hôn.
Kết Hương ôm mặt bằng hai tay: “Hình như người khổng lồ cũng không xấu.”
Tử Diệp nhìn bạn đồng hành cười híp mắt, vô cớ thấy hơi không phục: “Anh... Anh cũng có thể giỏi như cô ấy!”
Kết Hương gật đầu cho có lệ: “Ừm ừm, chúng ta về thôi. Hôm nào đó em muốn mang quà xuống núi đi dạo.”
Tử Diệp: “...”
Người khổng lồ ác độc!!!
--
Lộ Dao về đến khách sạn lúc xẩm tối thì thấy có khoảng hai mươi người tí hon Nitraan đang đứng dưới mái hiên.
Họ dắt theo heo đỏ, gió bụi dặm trường, dường như đang do dự có nên gõ cửa không.
Lộ Dao đi qua đẩy cửa khách sạn: “Chào mọi người, hoan nghênh đến khách sạn, ăn cơm ở trọ đều được hết.”
Người tí hon Nitraan sợ đến nỗi ôm chầm lấy nhau: “!!!”
Lộ Dao cúi người ngồi xổm xuống, phát hiện dây buộc trên người heo đỏ khác nhau, người tí hon cũng mỗi người một vẻ, cô nghĩ chắc họ đến từ những bộ lạc khác nhau.
Cô đứng cạnh cửa, cũng không hối thúc, nghiêng người chờ họ vào trước.
Một người khổng lồ chặn đường đi, những người tí hon căn bản không thể chạy, ai cũng ôm tâm trạng bi thương buồn bã lặng lẽ đi vào khách sạn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận