Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 110 - Nối liền cổ đại với hiện đại 2



Chương 110 - Nối liền cổ đại với hiện đại 2




Nối liền cổ đại với hiện đại 2
Xảy ra tình huống đột ngột này, Phó Trì cũng muốn giải quyết nhanh gọn.
Men theo cầu thang lên lầu hai, sảnh chờ rộng rãi đặt một hàng máy gắp thú, hai bên đều có phòng chiếu phim, nhưng chỉ có một bên là có phòng chiếu phim công nghệ thực tế ảo.
Phó Trì vừa đi vừa giới thiệu đơn giản vài thứ: “Có khách từng đến rạp chiếu phim, cũng có khách đến lần đầu. Nhưng phim thực tế ảo, có lẽ mọi người đều là lần đầu tiên được xem.”
Bạch Tranh và Bạch Cẩm đã từng là khách của rạp chiếu phim, hai người nghe Phó Trì nói, thầm kẹp tai lại.
Bạch Tranh: “Em nói xem mấy vị khách lúc nãy có thể là đó đó không?”
Cậu ấy giơ tay chỉ lên trời, lúc nãy Lộ Dao phản ứng quá nhanh, chắc chắn không phải khách hàng tầm thường.
Bạch Cẩm cũng đoán là vậy, gật đầu: “Anh không thấy sao? Chính giữa có một thái giám.”
Bạch Lộ mở to mắt đi cạnh hai người, muốn hỏi lại không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu.
Kể từ khi đi vào con phố này, chuyện ngày càng lạ lùng.
Nhưng không phải là kiểu kinh khủng, mà là như rơi vào giấc mơ.
Thậm chí cô ấy nằm mơ cũng không có sức tưởng tượng đến vậy.
Phùng Hưởng thật sự không nhịn nổi nữa: “Phó Trì, anh nói phim thực tế ảo, ý là nói rạp chiếu phim này có kỹ thuật thực tế ảo?”
Phó Trì nghe ra giọng điệu của Phùng Hưởng không thân thiện, cũng hiểu tính tình sốt sắng của ông chủ này, nhưng vẫn gục gặt: “Quả thật là vậy.”
Phùng Hưởng vẫn muốn nói tiếp, Cơ Phi Dung đã lên tiếng: “Vậy còn chờ gì nữa?”
Bà rất nóng lòng muốn trải nghiệm kỹ thuật thực tế ảo này rồi.
Những khách hàng khác cũng vô cùng chờ mong, dường như chẳng chút hoài nghi về tính chân thật của “kỹ thuật thực tế ảo”.
Phùng Hưởng nhìn Đỗ Minh Diễm, hòng kéo thêm một “chiến hữu”.
Đỗ Minh Diễm lắc đầu, ý là trước hết đừng xuất đầu lộ diện.
Ai cũng có thể nhìn ra rằng rạp chiếu phim này khác bình thường, nhưng trông những người này có vẻ cũng không phải kẻ ngu vọng tưởng vào may mắn, tạm thời cứ xem thử trước đã.
Cũng sắp đến phòng chiếu phim rồi nên Phó Trì cũng lười giải thích nhiều.
Với tính ương ngạnh của Phùng Hưởng, nói nhiều thêm thì ông ta vẫn thấy mình đang lừa bịp, chi bằng cứ để ông ta trực tiếp trải nghiệm.
Đẩy cửa ra, mọi người đi vào phòng chiếu phim công nghệ thực tế ảo, lọt vào mắt là bức tường chói lọi và mặt sàn thênh thang, không có ghế ngồi, cũng không có màn hình.
Không gian trống trải đến buồn cười, giống như một trò đùa dai được tính sẵn nào đó.
Phó Trì từng tuổi này rồi vẫn nghịch ngợm vậy sao?
Phùng Hưởng cũng không còn hơi sức mà giận.
Phó Trì đi đến cửa, ấn một cái trên bức tường phẳng lì.
“Vãi!!!” Bạch Tranh chỉ vào mặt sàn, la một tiếng.
Trong căn phòng vẫn trống huơ trống hoác khi nãy, lộ ra khoảng hai mươi chiếc ghế dựa như ẩn như hiện, khe hở giữa ghế cực kỳ rộng, phía trước là một màn hình xám bạc khổng lồ treo lơ lửng giữa không trung.
Phó Trì làm tư thế tay mời chào: “Mời ngồi theo số ghế trên vé phim, trong ngăn tủ tay dựa bên phải của ghế có mắt kính, xin hãy đeo lên.”
Bạch Cẩm thử thò tay thăm dò, sờ được thực thể của ghế, vòng qua chậm rãi ngồi xuống, chạm đến lớp da mềm mại, thật sự không phải hư ảnh.
“Đỉnh vãi!!!” Bạch Cẩm ngồi lên ghế lắc qua lắc lại, ấn nút bên tay dựa bên phải, ngăn tủ bật ra, bên trong thật sự có một chiếc mắt kính.
Chỗ ngồi của năm anh em nhà họ Bạch chia thành hình “đông tây nam bắc”, một chỗ trong có là của Bạch Di, cô ấy vẫn chưa đến, Bạch Lộ tạm thời gia nhập vào ngồi chéo Bạch Cẩm.
Phùng Hưởng và Đỗ Minh Diễm ngồi ở giữa.
Theo tình huống thông thường, hai vị trí này là chỗ trải nghiệm xem phim tốt nhất.
Nhưng với phim thực tế ảo, mỗi một người xem đều nằm ở vị trí trung tâm thế giới được thêu dệt bởi bộ phim, góc nhìn sẽ thay đổi theo giác quan của họ nên thật ra vị trí không quan trọng đến thế.
Ba người Cơ Phi Dung, Cơ Phi Thần và trợ lý cách nhau khá gần, đều là người giữ được bình tĩnh.
Dù trong lòng đã chấn động nhưng ngoài mặt vẫn không có biểu hiện gì.
Tiếp đó là La Hoàn, Cảnh Ngọc Khê.
Tất cả khách hàng đều đã ngồi ngay ngắn, đeo kính lên.
Phó Trì thấy cũng đến giờ rồi, chuẩn bị bắt đầu chiếu phim.



Bạn cần đăng nhập để bình luận