Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 330 - Mở dịch vụ nạp tiền và mua sắm trực tuyến 1



Chương 330 - Mở dịch vụ nạp tiền và mua sắm trực tuyến 1




Mở dịch vụ nạp tiền và mua sắm trực tuyến 1
Toàn Phong: “Hay là để tôi buộc tóc lên cho anh nhé?”
Ma Bảo rũ mắt xuống: “Cũng được.”
Toàn Phong và Ma Bảo buồn chán nằm dài bên cạnh quầy bar, xảo quyệt diễn lại câu nói của hai người họ.
Sáng nay, lúc họ về đến Ma vực của Ma Tộc thì nghe được tin tức tối qua tiệm net có người mở Quỷ Môn, Toàn Phong lập tức truyền tin tức này về Cửu Trọng Ma Sát điện.
Lúc đó Tôn thượng đang tắm, vừa nghe được tin tức này thì quần áo còn chưa kịp mặc, đầu tóc còn chưa khô, chớp mắt đã hùng hùng hổ hổ ra khỏi Ma vực để đến tiệm net, bộ dạng đó không cần nói cũng biết không có tiền đồ rồi.
Đợi khi Toàn Phong và Ma Bảo cưỡi dạ diên đuổi đến Nhược Thủy Uyên, rồi ngoan ngoãn thành thật đi vào khe hở ma khí để đến đây thì thấy bộ dạng vành tai đỏ bừng lên, ngoan ngoãn nghe lời trước mặt bà chủ của Tôn thượng.
Hai người còn chưa kịp đến gần để nói gì thì Lộ Dao đã kéo Tôn thượng vào phòng nghỉ rồi.
Thật là mất hứng mà.
Trong phòng nghỉ, Lộ Dao buông chiếc lược xuống, sau đó cẩn thận chỉnh sửa lại chút nữa rồi mới vỗ nhẹ lên vai Trạch Duyên: “Xong rồi.”
Đôi mắt đỏ của Trạch Duyên như hai viên hồng ngọc được nước rửa qua, vành tai đỏ ửng lên, vừa cầm gương lên nhìn một cái là buông xuống ngay.
Lộ Dao ngồi bên cạnh: “Không nhìn kỹ thật sao? Tay nghề của tôi thế nào?”
Trạch Duyên tránh mặt đi, căn bản không nhìn thẳng vào cô: “Rất tốt.”
Lộ Dao: “Đây là lần đầu tiên tôi buộc tóc cho con trai đấy. Anh không hài lòng cũng rất bình thường, đợi khi tôi luyện tập nhiều, quen tay rồi thì sau này sẽ buộc tóc cho anh.”
Vai Trạch Duyên cứng đờ, giọng điệu cũng cứng nhắc theo: “Không… không cần luyện tập đâu, như vậy đã… rất tốt rồi.”
Lộ Dao: “Không được, con người tôi bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Khi làm chuyện gì đó thì bắt buộc phải làm đến khi nào mình hài lòng mới thôi.”
Trạch Duyên buột miệng thốt lên: “Vậy thì cũng không cần tìm người khác để luyện tập đâu.”
Lộ Dao cười: “Tôi chưa từng nói là sẽ tìm người khác để luyện tập mà.”
Trạch Duyên: “…”
Lộ Dao tin chắc mình đã thức tỉnh một loại thuộc tính kỳ quái nào đó nhưng đã dừng lại kịp thời, cô lấy ra một hạt giống màu từ trong kho hàng cá nhân ra: “Gần đây tôi có được một hạt giống nhưng lại không biết phải vào đó bằng cách nào.”
Trạch Duyên nhận lấy hạt mầm trong tay Lộ Dao, ngắm nhìn một lúc lâu: “Nếu như nó đã là của ngươi thì ngươi chính là chủ nhân của nó, bảo nó mở cửa ra không phải là được sao.”
Đây là lần đầu tiên Lộ Dao nghe đến cách này: “Gọi nó thì nó sẽ trả lời sao?”
Trạch Duyên: “Bình thường ngươi sử dụng túi càn khôn thế nào?”
Lộ Dao quay đầu đưa tay vào túi, trong đầu hiện lên vật phẩm mà mình muốn lấy, hầu như đều không lấy sai.
Thật ra hầu hết từ hệ thống, lời chúc phúc của nữ thần Fulla và túi càn khôn đều sử dụng hình thức như vậy, có thể gọi tắt là “dùng suy nghĩ để gọi vật”.
Lộ Giao cầm hạt giống đó lên lần nữa, trong đầu hiện lên cánh cửa tiến vào thì hạt giống trong lòng bàn tay bắt đầu nóng lên và phát sáng.
Ánh sáng màu vàng nhanh chóng lóe lên, Lộ Dao bị luồng sáng đó làm cho chói mắt nên không thể không nhắm mắt lại, lúc mở ra thì cô đã ở trong một hang động thô sơ.
Hang động này không rộng lắm, so với sảnh lầu một của tiệm net thì nhỏ hơn chút, vật dụng trong hang động đều được làm bằng đá.
Đây là thế giới trong hạt giống đó sao?
Lộ Dao đi dạo một vòng trong hang động, cứ cảm thấy nó không hề giống với những gì mình tưởng tượng.
“Lộ Dao, Lộ Dao.”
Bên ngoài có người đang gọi cô.
Là Trạch Duyên.
Lộ Dao nghĩ đến cảnh tượng ra khỏi đây thì trước mắt lập tức tối đen lại, sau đó một luồng ánh sáng trắng nhanh chóng lóe lên, nghiêng đầu đã nhìn thấy gương mặt căng thẳng của Trạch Duyên.
Lộ Dao: “Lúc nãy anh gọi tôi sao?”
Trạch Duyên: “Ngươi có thể nghe được sao?”
Lộ Dao gật đầu: “Bên trong đó không giống với tưởng tượng của tôi cho lắm, còn có thể nghe được âm thanh bên ngoài nữa, chuyện này cũng hơi kỳ lạ.”
Trạch Duyên: “Thật ra hạt giống này là một loại ảo cảnh, phần lớn thế giới trong hạt giống sẽ thay đổi theo ý chí của chủ nhân của nó.”
Lộ Dao cầm tay Trạch Duyên lên, nghĩ đến cảnh tượng đưa anh về nhà thì trước mắt lại lóe lên một luồng ánh sáng trắng, lúc mở mắt ra thì Trạch Duyên cũng đã vào trong hạt giống cùng Lộ Dao.
Lộ Dao: “Anh có thể nhìn ra tác dụng của hạt giống này không?”
Trạch Duyên dạo một vòng bên trong hang động, quay đầu lại nói: “Thế giới này rất đơn giản, không có biểu tượng đại diện cho mong cầu của chủ nhân, thêm vào đó nhìn vào nét mộc mạc của nơi đây thì hầu như không cảm nhận được sự luân chuyển của thời gian. Mục đích ban đầu nó được tạo ra có thể là dùng để tu luyện.”
Lộ Dao vẫn cảm thấy không hiểu cho lắm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận