Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 272 - Anh cảm thấy không đúng lắm 1



Chương 272 - Anh cảm thấy không đúng lắm 1




Anh cảm thấy không đúng lắm 1
Trạch Duyên từ từ cúi người về phía Lộ Dao, mí mắt hơi rũ xuống, đôi mắt đỏ khép hờ che đi những mảnh vụn sáng, y hệt quả hồng mật được treo trong làn sương mù khiến con người ta say đắm.
Anh muốn hôn cô, suy nghĩ này cuộn trào rất mãnh liệt trong đầu anh, dường như nó đã cuộn trào dưới đáy lòng anh vô số lần cuối cùng nay cũng có cơ hội làm điều mình mong ước.
Trạch Duyên cẩn thận nhìn vẻ mặt của Lộ Dao, tim đập loạn xạ, trong lòng lại hơi trống rỗng, như có một cái lỗ hổng bị gió lùa nhẹ qua vậy.
Có lẽ anh cảm thấy không thích hợp cho lắm, muốn nhẫn nhịn nhưng dường như cũng có thứ gì đó đang thôi thúc, bảo rằng hãy tiến gần thêm bước nữa.
Nghĩ quá nhiều nên phản ứng trở nên chậm chạp.
Ngay vào lúc anh tiến lại gần thì Lộ Dao đã có dự cảm, gương mặt thì bình tĩnh nhưng trái tim đang đập dồn dập của cô lại thể hiện rằng cô đang căng thẳng.
Nhưng qua một lúc lâu anh vẫn còn dừng ở đó.
Biển Giọt Lệ nổi lên vài gợn sóng màu tím nhạt, tiếng hát của giao nhân lúc gần lúc xa, nỗi bi ai triền miên kể không hết.
Lộ Dao chớp mắt, từ từ đưa mắt lên, con ngươi màu nâu nhạt sâu thăm thẳm phản chiếu lại bóng dáng của chàng thiếu niên ấy.
Chân mày anh khẽ chau lại, trong con ngươi ấy đang đè nén chút phiền não, nhưng lại dường như lại pha lẫn một chút cuống quýt và rối bời.
Lộ Dao không biết nên làm thế nào, cô tiến lên trước một bước, chống tay lên ngực anh, chầm chậm nhón chân lên.
Đôi mắt Trạch Duyên bỗng chốc trở nên mờ mịt, sau khi biết được ý định của cô thì trong lòng dâng lên một niềm vui không giải thích được khiến anh hoa mắt, lòng trở nên hoảng loạn.
Bốn mắt nhìn nhau được vài giây, anh từ từ nhắm chặt mắt lại.
Động tác của Lộ Dao khựng lại: “…”
Sóng biển dạt dào, thời gian như thể đã trôi qua rất lâu rất lâu, bàn tay đặt trên ngực cũng dần biến mất, Trạch Duyên mơ màng mở mắt ra.
Vậy là… kết thúc rồi sao?
Anh thấy không đúng lắm.
Ma Bảo đang nằm dài trên bàn, hai tay che mắt lại nhưng không kìm được liếc trộm qua các khe hở ngón tay, mặt đột nhiên biến sắc.
Một mình Tôn thượng đứng ngơ ngác bên cửa sổ, còn Lộ Dao lúc nãy vẫn đang đứng bên cạnh anh thì không thấy đâu nữa.
Trong phòng cũng không còn hơi thở của cô, Trạch Duyên ngồi xuống, dưới sàn nhà có một vệt nước mờ mờ.
Ma Bảo nhảy xuống bàn, hóa thành dáng vẻ thiếu niên: “Lộ Dao đâu?”
Đôi mắt đỏ của Trạch Duyên tối sầm lại: “E là bị giao nhân bắt đi rồi.”
Ma Bảo che mặt lại, Tôn thượng trở thành phế vật thật rồi.
Trong tình huống bình thường, người đang ngay trước mặt mình sao lại có thể bị giao nhân bắt đi được chứ?
Trừ khi lúc đó tâm trí Tôn thượng hoảng loạn, đang đặt ở nơi nào nên không hề cảnh giác với tình hình xung quanh.
Ma Bảo nhìn Trạch Duyên, nhớ lại tên Cơ Trang say rượu không có tiền đồ cách đây không lâu, nhóc con buồn đến mức tóc cũng bạc luôn rồi.

Tiếng hát thê lương da diết của giao nhân vẫn còn văng vẳng bên tai, mí mắt Lộ Dao khẽ động đậy, cô muốn mở mắt ra nhưng không cách nào mở được.
Tiếng nước rì rào, trong không khí tràn ngập mùi nước tanh vừa quen thuộc vừa xa lạ, Lộ Dao cảm thấy mình đang nằm trọn trong một cái ôm lạnh lẽo mềm mại, sau đó bị nước biển vây lấy, không ngừng chìm xuống đáy biển.
“Cô nương, cô nương, tỉnh lại đi.”
Lộ Dao mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Cô đang ở đáy biển, tay chân bị tảo biển quấn lấy, đang nương thân trong một căn phòng trong suốt như thủy tinh.
Hoặc là nói đây chính là Thủy Tinh cung.
Bởi vì cửa hàng Lông Xù của Lộ Dao mở dưới đáy biển nên cô đã không còn lạ lẫm gì với biển sâu nữa, thấy một đàn cá khổng lồ bơi chầm chậm bên ngoài Thủy Tinh cung cô cũng không có phản ứng gì.
Cô nằm ngửa ra, thẫn thờ nhìn lên đàn cá đang bơi ngang qua trên đầu mình, lúc nãy rõ ràng chỉ còn thiếu một chút nữa thôi.
Một bà lão với mái tóc trắng xóa nằm trong chiếc giường vỏ sò đối diện Lộ Dao, lúc nãy chính là bà ấy gọi Lộ Dao tỉnh dậy.
Bà lão không bị tảo biển trói lấy, nhưng hình như chân bà ấy có vấn đề, đi đứng không tiện.
Bà ấy thấy Lộ Dao đã tỉnh nhưng lại không động đậy, cũng không nói chuyện nên bắt đầu lo lắng: “Cô nương, không sao chứ?”
Lộ Dao cố sức huơ tay múa chân, dựa vào cây cột để ngồi dậy, nhìn sang bà lão ngồi đối diện mình: “Tạ lão phu nhân?”
Mắt bà lão sáng rực lên: “Cô nương biết ta sao?”
Lộ Dao kể lại lời đồn gần đây của Nghê thành một cách đơn giản nhất cho bà lão nghe, người bị giao nhân bắt đi cũng chỉ có tiểu công tử và lão phu nhân của Tạ phủ nên không khó để nhận ra.



Bạn cần đăng nhập để bình luận