Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 696 - Trung thu 11



Chương 696 - Trung thu 11




Trung thu 11
Cơ Phi Mệnh đi làm ở khu phố thương mại hơn một năm, ngày thường chỉ là nhân viên giao hàng bình thường, nhưng chức trách lớn hơn trong lòng ông ta là bảo vệ bà chủ.
Ngay cả Bất Độc cũng xếp sau Lộ Dao trong lòng ông ta.
Dù có thể bà chủ là hình mẫu của vị chủ thần nào đó, ông ta cũng sẽ không dao động.
[Bà chủ - Lộ Dao: Thành phố Tam Hoa, nơi mà trung tâm bổ túc tuổi thơ trú ngụ, vì đột biến gen nên đã xuất hiện rất nhiều người có siêu năng lực. Nhưng siêu năng lực và hạnh phúc của con người quả thật không phải là mối quan hệ tích cực.]
Lộ Dao như đang trả lời Từ Hiểu Hiểu, lại như đang trả lời Đinh Tình.
[Bà chủ - Lộ Dao: Hạnh phúc của con người không thể đo lường bằng một kiểu tiêu chuẩn thống nhất. Dù là thời đại hòa bình chúng ta đang sống, thế giới không có siêu năng lực nhưng vẫn có rất nhiều người bất hạnh. Cuộc đời là một hành trình mãi không ngơi nghỉ, cũng không tồn tại hạnh phúc vĩnh hằng. Dù có thể nhanh chóng đạt đến một mục tiêu nào đó chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, con người vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi mục tiêu mới hơn. Đừng thử đính kèm một giá trị quá nặng nề cho công việc của mình, chúng ta là thương nhân, mở cửa hàng chỉ là để tiến hành giao dịch giá trị, trao đổi của cải trong tay khách hàng bằng thời gian, sức lực và lao động của bản thân mỗi người.]
[Trung tâm bổ túc trẻ em – Hồ Tiêu: Hiểu sơ rồi, tôi thích.]
[Trung tâm bổ túc trẻ em – 444: Dạo này bà chủ gặp chuyện gì sao? Cứ thấy cô nghiêm khắc hơn lúc mới gặp.]
Nhân viên nghe vậy thì vô thức nhìn Lộ Dao.
Bà chủ nghiêm khắc lên rồi hả?
Hoàn toàn không thấy vậy.
[Bà chủ - Lộ Dao: Ảo giác đó, chỉ là cảm thấy gánh nặng tâm lý của Hiểu Hiểu hơi nặng nên tự nhiên lải nhải hai câu thôi, không cần lo lắng cho tôi.]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Cảm giác cũng nhạy bén lắm, tôi cũng thấy cô cay nghiệt hơn ngày xưa.]
Lộ Dao: [Chỉ là có mục tiêu rõ ràng hơn mà thôi. Bình thường tôi sẽ nghĩ lại rồi thấy nhiều khi quyết đoán hơn chút thì có lẽ chuyện sẽ khác. Nhưng nhìn về quá khứ sẽ bị giậm chân tại chỗ, quan trọng là tương lai.]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Anh ta cũng từng nói như vậy.]
Lộ Dao: [Ai?]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Lục Minh Tiêu.]
Lộ Dao: [Hả?]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [... Không có gì, họp trước đi.]
Lộ Dao thấy hơi nghi, hệ thống và Lục Minh Tiêu có quan hệ gì với nhau?
[Trung tâm bổ túc trẻ em – Tạ Mạc Lâm: Chúng tôi và cô Bạch đã thảo luận rất nhiều câu chuyện về bánh Trung thu, theo tôi thấy, đây là ngày lễ khá có ý nghĩa. Tuy trung tâm bổ túc của chúng ta không phải tổ chức bổ túc mang ý nghĩa truyền thống nhưng mà cũng được coi là lớp bổ túc cuộc đời. Liên quan đến sự kiện tết Trung thu lần này, chúng tôi cũng muốn tham gia hết sức mình. Phương án sự kiện chúng tôi bàn được vẫn xem Alfred là trung tâm, trong thời gian sự kiện Trung thu diễn ra, tặng thêm một phần trải nghiệm quý giá liên quan đến quá khứ cho khách hàng đến tìm hiểu về bổ túc trẻ em, đồng thời phát thư mời cho khách hàng đã kết thúc bổ túc, cũng mời họ nhận một phần trải nghiệm hồi ức quý giá đến từ quá khứ.]
[Trung tâm bổ túc trẻ em – Bạch Di: Trải nghiệm quý giá nhất hồi nhỏ đa phần sẽ liên quan đến “nhà”, “cha mẹ”, “đoàn viên”, tôi thấy cái này cũng vừa khớp với chủ đề Trung thu đoàn viên.]
[Bà chủ - Lộ Dao: Hay lắm, chỉ là Alfred phải mệt chút.]
[Cửa hàng mô hình phòng học DIY sáng tạo – Cam Kình: Alfred là ai nữa?]
[Trung tâm bổ túc trẻ em – Hồ Tiêu: Nói đơn giản thì là cỗ máy thời gian do bà chủ sáng tạo ra, một cỗ máy thời gian có sự sống.]
[Cửa hàng mô hình phòng học DIY sáng tạo – Lưu Tịnh: Rốt cuộc bà chủ là người như thế nào? Tại sao mấy chuyện này chúng tôi không biết gì cả?]
[Cửa hàng dịch vụ chạy vặt – Harold: Lộ Dao? Chỉ là một Nhân tộc bình thường yếu ớt mà thôi, còn cực kỳ thích giày vò làm người ta không thể yên tâm nổi.]
[Cửa hàng dịch vụ chạy vặt – Tina: Với tố chất sức khỏe hiện tại của Lộ Dao, chắc có thể sống lâu hơn người bình thường chút.]
[Cửa hàng dịch vụ chạy vặt – Ma Bảo: Tỷ ấy cũng không còn tu luyện, với cảnh giới Kim Đan kỳ hiện tại, tỷ ấy sống lâu mấy trăm năm chắc không thành vấn đề.]
[Tiệm nail – Clarissa: Bà chủ có thể sống mấy trăm năm? Vậy Ti Kim, Tina và Harold không phải đợi nữa?]
Edward giơ tay bịt mắt: “Hối Hối nói phải chờ bà chủ hai tay buông xuôi mới theo tôi về lâu đài cổ.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận