Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 63 - Khách tới 9



Chương 63 - Khách tới 9




Khách tới 9
Diên Vĩ và Trúc Châu không đồng ý với đề nghị của Lộ Dao ngay. Bọn họ ăn canh thỏ sừng xong quay về phòng suy nghĩ.
Lộ Dao đang chìm vào suy nghĩ riêng cảm nhận được ngón tay mình bị ai đó đụng nhẹ một cái, bèn cúi đầu nhìn xuống.
Hắc Thứ bưng một bát canh thỏ sừng tới: "Tôi vừa mới hâm nóng thêm lần nữa đấy, cô mau nếm thử đi."
Vừa rồi cậu ta chỉ lo dọn canh cho khách, quên mất là Lộ Dao còn chưa được ăn.
Lộ Dao giơ hai ngón tay ra cẩn thận nhận lấy bát canh mini rồi rót một hơi vào miệng: "Thịt trơn mềm, nước canh đậm đà, tôi rất thích."
Đôi mắt đen láy của Hắc Thứ ngay lập tức trở nên lấp lánh. Bàn tay nhỏ bé của cậu ta cuộn cuộn chiếc áo da thú: "Ngày mai tôi lại đi săn thêm một ổ thỏ sừng nữa.
Lộ Dao không nhịn được đưa tay ra xoa nhẹ lỗ tai nho nhỏ của cậu ta: "Cậu còn bé, phải ăn nhiều ngủ nhiều mới cao lên được. Phòng bếp cứ để đấy tôi dọn cho, cậu đi tắm rồi nghỉ ngơi đi."
Dù sao thì Hắc Thứ cũng vẫn còn là một đứa trẻ nghĩ gì viết hết lên mặt nên cậu ta, mà thích ai là sẽ không hề che giấu.
Lộ Dao bảo đi nghỉ ngơi, cậu ta lập tức vui vẻ ôm Viên Thịt Bò về phòng mình.
Ký túc xá dành cho nhân viên người tí hon đã được xây xong. Đó là một căn nhà nhỏ ba tầng bằng gạch đỏ, mỗi tầng có sáu căn phòng.
Giữa căn nhà là cầu thang. Hai bên trái phải còn có cầu thang lên xuống.
Hắc Thứ thích ở chỗ cao nên đã chọn căn phòng ngoài cùng bên trái tầng ba, hôm qua đã dọn vào ở rồi.
Bởi vì cậu ta là nhân viên người tí hon đầu tiên dọn vào nên Lộ Dao cho Hắc Thứ chọn đồ dùng trong phòng. Hai người bận rộn nửa ngày mới trang trí xong căn phòng nhỏ.
Viên Thịt Bò vẫn ở cùng với Hắc Thứ. Lộ Dao đã giúp Hắc Thứ làm cho nó một cái ổ nhỏ. Dù sao thì nuôi sói cũng chẳng khác nuôi chó là bao.
Phòng của Hắc Thứ tắt đèn, đèn trong phòng khách cũng tắt.
Lộ Dao tắt hết, chỉ để lại một ngọn đèn duy nhất trước bệ cửa sổ.
Cô liên tục làm ra ba chiếc xe mui trần nhỏ, sau đó lại không nhịn được mà cố gắng lắp cho xong một đoàn tàu nhỏ. Phía sau đầu máy có năm toa tàu.
Nguyên mẫu của đoàn tàu nhỏ này đoàn tàu trong bộ phim “Sự kiện giết người liên hoàn của đoàn tàu trên biển” đã từng chiếu ở rạp chiếu phim. Lộ Dao cố gắng hết mức để cho nó chi tiết và giống nguyên mẫu nhất. Lúc mở cửa toa tàu ra còn có thể thấy được cả bàn ghế và cửa sổ nhỏ bên trong.
Chỉ là vì nhỏ quá nên tối đa mỗi toa chỉ có thể ngồi được hai người tí hon Nitraan thôi.
Cái này mà không làm đường ray thì sao mà chạy được?
Đồng hồ báo thức trên điện thoại di động vang lên, báo hiệu cho Lộ Dao biết đã nửa đêm rồi.
Lộ Dao đặt đoàn tàu hoả yêu thích xuống. Đường ray chỉ có thể để ngày mai rồi làm vậy.
---
Sáng sớm hôm sau, Lộ Dao tỉnh lại trong mùi thơm của đồ ăn. Cô vừa đẩy cửa ra đã thấy Tiểu Trịnh đang bận rộn.
Lộ Dao: "Sao anh đến sớm vậy?"
Trịnh Tử Dương: "Tôi nghĩ đến khách nên ở nhà cũng không ngủ được."
Sáng nay Tiểu Trịnh hầm cháo, ăn kèm với trứng chưng hải sâm, sủi cảo tôm, bánh thịt bò, một đĩa đồ chua ăn kèm và một đĩa bánh bò nhân đường đỏ.
Khách vẫn chưa dậy nên Lộ Dao bưng một suất ra ngồi ăn bên cửa sổ.
Bên cạnh chỗ cô ngồi là ký túc xá nhân viên dành cho người tí hon nên mùi thơm bay thẳng vào đó.
Hắc Thứ bị mùi thơm quyến rũ ngất ngây. Cậu ta bật dậy đẩy cửa sổ ra, nằm bò ra bệ cửa sổ ôm bụng chảy nước miếng: "Mọi người nấu cái gì ngon vậy? Thơm quá chừng."
Lộ Dao đứng dậy lấy đôi đũa sạch ra, dùng đầu đũa gạt một chút trứng chưng, đút cho Hắc Thứ: "Sáng nay Tiểu Trịnh làm trứng chưng."
Hắc Thứ bị miếng trứng này làm tỉnh ngủ luôn. Cậu ta nằm bò lên cửa sổ gọi với vào bếp: "Tiểu Trịnh Tiểu Trịnh, tôi đói quá đi mất."
Tiểu Trịnh nhanh chóng múc cho cậu ta một suất ăn dành cho người tí hon rồi chuyển từ cửa sổ vào: "Ăn chậm một chút, cẩn thận nóng đấy."
Hắc Thứ tùy tiện bưng đĩa thức ăn quay về phòng, cũng không đóng cửa sổ.
Tiểu Trịnh đứng ở bên cửa sổ, mặt dày trưng ra "nụ cười từ ái của các mẹ các dì" nhìn Hắc Thứ ăn sáng.
Lộ Dao tưởng tượng ra Hắc Thứ từ góc nhìn của Tiểu Trịnh rồi cảm thán may mà đứa trẻ Hắc Thứ này hào phóng.
Tài nấu nướng của Tiểu Trịnh đúng là không tệ thật, đặc biệt là bánh thịt bò. Vỏ bánh xốp xốp, nhân bánh đầy ứ thịt.
Lộ Dao ăn một hớp hai cái, ăn liên tục mấy cái mới dừng lại.
“Đinh đang đinh đang...”
Sớm vậy đã có khách tới rồi sao?
Lộ Dao đưa đĩa đồ ăn sáng vào bếp, súc miệng sạch sẽ rồi mới đi ra ngoài.
Vừa ra tới cửa, bước chân của cô đã hơi khựng lại.
Có hai người tí hon Nitraan cô chưa gặp bao giờ đang đứng đó. Một người trong đó cao chừng mười centimet.
Người này có một mái tóc ngắn màu bạc cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt lại đỏ tươi sáng ngời như ngọc ruby.



Bạn cần đăng nhập để bình luận