Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 549 - Giống như bệnh cúm bình thường vậy 1



Chương 549 - Giống như bệnh cúm bình thường vậy 1




Giống như bệnh cúm bình thường vậy 1
Mặt mày Tống Văn trông rất uể oải. Cậu ta không đoán được mục đích của bà chủ, cũng không cảm thấy bản thân có năng lực gì để mà giúp cô.
Ngay cả trong trò chơi cô cũng có thể khiến cậu ta ngạc nhiên hết lần này đến lần khác. Nếu không phải cơ thể không cho phép thì bây giờ cậu ta đã sợ hãi chạy mất dạng từ lâu rồi.
Trong mắt Tống Văn, bây giờ bà chủ còn đáng sợ hơn cả gã thần linh phố U Linh kia. Nhưng cô lại không giống gã.
Hồi ở phố U Linh, Tống Văn đã từng nói chuyện với Lộ Dao mấy lần rồi. Cách nói chuyện của cô rất hòa nhà và điềm tĩnh, hoàn toàn không hề giống như những phỏng đoán trên mạng. Cậu ta cảm thấy Lộ Dao không phải robot, kết hợp với chuyện đang diễn ra ngay lúc này thì sự tồn tại của cô lại càng khiến người ta e dè.
Tống Văn soạn sẵn văn mẫu trong đầu rồi định từ chối: "Tôi vừa mới tỉnh lại, cơ thể vẫn còn yếu lắm, không thể hành động tự do nên không thể giúp cô được."
Lộ Dao không nói đến chuyện giúp đỡ nữa mà quan tâm hỏi thăm: "Con người hôn mê một thời gian dài thì khi tỉnh dậy cơ thể sẽ cần thời gian khôi phục, cậu đừng sốt ruột quá. Sức khỏe bà Hứa thế nào rồi?"
Nhắc tới bà nội, trong lòng Tống Văn chợt khó chịu.
Trước khi tiến vào phố U Linh, vì ba mẹ bận đi làm nên Tống Văn luôn được bà nội chăm sóc.
Đúng là lúc đầu cậu ta u mê thế giới giả tưởng thật. Không ngờ rằng cậu ta mới tiến vào phố U Linh không lâu thì bà nội cũng vào đây.
Sau đó bà nội nói với cậu ta rằng bà vào gọi cậu ta ra ăn cơm nhưng trong phòng không có động tĩnh gì, đẩy cửa đi vào thì thấy cậu ta nằm trên bàn, tai vẫn còn đeo máy truyền tin.
Khi đó đang có rất nhiều thông tin lan truyền rộng rãi về chứng mất ý thức qua mạng. Rất nhiều người trẻ tuổi mê mệt thế giới giả tưởng rồi không muốn ra ngoài nữa.
Bà nội Hứa sốt ruột quá nên mới lấy máy truyền tin của cậu ta ra muốn liên lạc với con trai và con dâu, ai ngờ bất cẩn tiến vào phố U Linh luôn.
Bà nội Hứa đã lớn tuổi rồi nên không biết dùng mấy cái loại máy truyền tin hiện đại này, nhiều nhất cũng chỉ biết dùng giọng nói ra lệnh cho nó quay số gọi điện thoại mà thôi. Thế nên chính bà cũng không biết tại sao mình lại vào phố U Linh.
Tống Văn: "Bệnh viện mới liên lạc với gia đình tôi nói bà nội tỉnh rồi, có điều bà tuổi cao sức yếu, lại ngủ lâu quá nên còn phải ở lại bệnh viện quan sát cái đã."
Lộ Dao: "Cậu đừng lo lắng quá, bà Hứa sẽ khỏe lại nhanh thôi, cậu cũng vậy. Đúng rồi, sau khi toàn bộ người chơi đăng xuất, công ty trò chơi có nói gì không?"
Trong lòng Tống Văn đang tức giận bất bình, cứ nói đến chuyện này là lại không kiềm chế được mà tuôn một lèo: "Bên đó giả chết rồi. Sáng nay sau khi tỉnh lại, tất cả người chơi đều làm ầm lên trong nhóm chung, cả mạng xã hội đều đưa tin rầm rộ nhưng công ty trò chơi lại không lên tiếng thanh minh, cũng không xin lỗi gì cả. Điều kỳ lạ nhất là gần một trăm nghìn người chơi bị kẹt trong thế giới giả tưởng suốt mấy trăm năm nhưng Khải Minh Tinh lại không hề phát hiện ra."
Lộ Dao không biết Khải Minh Tinh là cái gì nên thở dài nói: "Khải Minh Tinh à..."
Tống Văn không thèm để ý đến lời cô nói, chỉ điên cuồng trút bất mãn trong lòng ra: "Bảy năm trời rồi, phố U Linh đã ra mắt được bảy năm, ngay năm đầu tiên đã có người chơi bị kẹt trong thế giới trò chơi không ra được nhưng Khải Minh Tinh thân là trí tuệ nhân tạo siêu cấp chịu trách nhiệm theo dõi thế giới giả tưởng lại hoàn toàn không phát hiện ra điều bất thường. Tôi cảm thấy chuyện này thật khó tin. Bên trên còn tuyên bố nó là người bảo vệ trật tự thế giới giả tưởng nữa chứ. Nó thì có thể bảo vệ cái gì?"
Hóa ra Khải Minh Tinh là tên của trí tuệ nhân tạo.
Lộ Dao im lặng lắng nghe Tống Văn trút bầu tâm sự và liên tục sàng lọc ra những tin tức có ích trong lời nói của cậu ta.
Chừng hơn hai mươi phút sau, Tống Văn nói nhiều quá mồm miệng khô khốc nên dừng lại để uống nước. Sau đó cậu ta liếc nhìn Lộ Dao trong màn hình nhỏ một cái rồi ngại ngùng nói: "Xin lỗi cô, bắt cô phải nghe nhiều lời than phiền quá."
Lộ Dao lắc đầu: "Tôi không có vấn đề gì. Sau khi người chơi rời khỏi phố U Linh, cửa hàng cũng đóng cửa không buôn bán nữa."
Tống Văn nhớ tới livestream sáng nay. Sau khi toàn bộ người chơi đăng xuất hết, phố U Linh vắng tanh vắng ngắt, Lộ Dao một mình đối đầu với con boss cuối kia.
Hiện tại boss đã bị đánh chết, một mình cô ở lại trông coi khu phố không một bóng người, nghe cô đơn biết bao.
Mặc dù trên người bà chủ vẫn còn rất nhiều bí ẩn nhưng Tống Văn vẫn không nhịn được mà động lòng trắc ẩn: "Vừa rồi cô muốn tôi giúp gì vậy? Nếu không cần gấp thì chờ đến khi có thể đi lại rồi tôi sẽ làm giúp cô."
Lộ Dao: "Vậy phiền cậu rồi."
Tống Văn gật đầu: "Mời nói."



Bạn cần đăng nhập để bình luận