Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 611 - Quá hoang dã 3



Chương 611 - Quá hoang dã 3




Quá hoang dã 3
Sau khi vào, hai tên canh ở cửa không xuất hiện, tên đàn ông trẻ tuổi trực tiếp dẫn Lộ Dao đổi hướng đi vào hành lang bên phải, dừng ngay cửa có treo bảng “phòng kiểm tra sức khỏe”, gã đá cửa mở ra rồi giơ tay đẩy lưng Lộ Dao.
Có hai tên đàn ông đứng bên cạnh cửa, nở nụ cười đểu cáng, dang tay định đè giữ người bị đẩy vào.
Nếu đã biết hai thanh kiếm đó của cô là đạo cụ, họ còn sợ gì nữa?
Cô gái này ăn mặc rất sạch sẽ, tướng mạo thùy mị dịu dàng, có vẻ là người rất nghe lời, là hình mẫu đàn ông rất yêu thích, làm cho cô khóc... Chắc chắn sẽ rất thú vị...
Lộ Dao đứng bên cạnh cánh cửa, cửa vừa mở là cô thấy hai cô gái co ro ở góc tường không thể động đậy trước, lúc chú ý thấy hai tên đàn ông ở cửa thì nhẹ nhàng giơ cổ tay lên.
“AAAAA!!!”
“AAAAAAAAAA!!!”
Trong tiếng hét thảm thiết, bàn tay của hai tên đàn ông bị đứt lìa ngay cổ tay, lần lượt rơi xuống đất.
Hai người họ liên tục lùi về sau mấy bước, đau đến nỗi dựa vào tường, tay còn lại túm chặt lấy cánh tay đang phún máu, nước mắt và mồ hôi lạnh cùng lúc tuôn trên mặt.
Trương Thư Lan vừa nhìn cái đã nhận ra Lộ Dao, cô ấy không kịp kêu Lộ Dao chạy mau đã bị chuyện xảy ra trước mắt dọa cho ngơ ngác, dòng máu đỏ tươi tung tóe trên tường, vung vẩy khắp sàn, còn thêm hai bàn tay đứt lìa rơi ở cửa.
Cô gái gương mặt đờ đẫn tựa người ở trong góc chậm rãi di chuyển đồng tử, đầu tiên là nhìn hai người đàn ông đang ôm phần chi bị đứt nằm trên sàn đau đớn lăn lộn, con ngươi đen láy của cô ấy tỏa ra ánh sáng yếu ớt, rồi nhìn sang Lộ Dao đang đứng ở cửa.
Trần Phúc ở bên ngoài bị tình huống trước mắt dọa cho ngơ người, gã không hề phát hiện ra là Lộ Dao giả ngoan, lòng gã chỉ thấy cô gái này ngu ngốc, nói bừa gì cũng tin.
Thế nhưng hai thanh kiếm trong tay cô tuyệt nhiên không phải để chơi, thậm chí còn sắc bén hơn dao, lúc nãy gã đã thấy rõ ràng, nó chỉ lướt một một cái đã chém đứt bàn tay hai tên đồng bọn của gã, đó là da thịt lẫn xương nhưng lại không hề bị vướng lại, y như cắt đậu hũ vậy.
Lúc này Trần Phúc không có tâm lý đối kháng, gã quay người bỏ chạy.
Lần đầu tiên đối mặt với tình cảnh này, ít nhiều trong lòng Lộ Dao cũng thấy không thích ứng được, chỉ là cô nghĩ tới việc Trần Phúc ra ngoài có thể gọi ba tên còn lại đến, cô bèn quay người chạy ra ngoài đuổi theo, đoản kiếm giơ ra đã đâm vào chân gã.
Hai chân Trần Phúc khuỵu xuống quỳ trên sàn, hét lên thảm thương.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ nhắc nhở kịp thời: [Zombie trên lầu đang di chuyển xuống đây.]
Lộ Dao không quan tâm Trần Phúc nữa, quay người đi về phòng kiểm tra sức khỏe tìm Trương Thư Lan.
Mũi kiếm khều nhẹ cắt đứt sợi dây thừng to ở cổ chân và cổ tay Trương Thư Lan, Trương Thư Lan lảo đảo đứng dậy vịn vào Lộ Dao: “Cảm ơn.”
Lộ Dao tiện tay cứa luôn sợi dây thừng trên tay chân của cô gái trẻ, khom người dìu cô ấy lên.
Cô gái tránh sang bên cạnh, mắt luôn nhìn chằm chằm vào đoản kiếm trong tay Lộ Dao: “Tôi muốn mượn kiếm của cô chút.”
Giọng nói của cô ấy rất nhỏ lại còn khàn, vẻ mặt lạnh lùng, sau khi đứng lên còn cao hơn Lộ Dao chút, nhưng rất gầy.
Lộ Dao dâng lên nỗi thương xót trong lòng, cô đưa một thanh đoản kiếm sang cho cô ấy rồi xoay người dìu Trương Thư Lan dậy.
Có lẽ zombie chú ý đến sự ồn ào ở dưới lầu, cũng có lẽ là bị máu tươi thu hút, nơi này không thể ở lâu.
“AAAAA—”
“AAAAAAAAA—”
Hai tiếng hét thảm chói tai vang lên nối tiếp nhau, còn thảm thiết hơn bị chém đứt tay lúc nãy nữa.
Lộ Dao và Trương Thư Lan đều sốc cả người, nghiêng đầu nhìn ra.
Hai tên đàn ông bị cụt tay nay đũng quần đẫm máu, máu đỏ sậm thấm vào lớp vải, họ ôm chỗ đó không ngừng lăn lộn trái phải, nước mắt tuôn ra như nước, đau tới nỗi luôn miệng kêu cha gọi mẹ.
Cô gái trẻ giận tái mặt, giơ mũi kiếm đỏ tươi lên lần nữa, đâm thêm mấy nhát lên người họ.
Cô ấy thật sự rất hận, mỗi một nhát đều cắn chặt răng.
Lộ Dao dìu Trường Thư Lan đi qua, nhắc nhở: “Zombie đang di chuyển xuống, đừng ở lại đây quá lâu.”
Hai người nằm trên sàn cũng nghe thấy, lăn lộn cầu xin: “Cầu xin cô, cứu chúng tôi với! Chúng tôi biết lỗi rồi, chúng tôi là súc sinh! Xin cô!”
Lộ Dao ngó lơ, dìu Trương Thư Lan ra khỏi phòng kiểm tra sức khỏe.
Tâm trạng của Lộ Dao nặng nề, nơi sâu thẳm trong nội tâm nảy sinh rất nhiều muộn phiền, nhưng cô không hối hận.
Cứu hạng người như vậy, chính là hại những người dân lương thiện vô tội ngoài kia.
Trần Phúc dựa vào một bên tường ở hành lang, máu lan ra đầy sàn.
Gã nhìn thấy Lộ Dao thì mắt sáng rực, ngay sau đó trông thấy cô gái cầm đoản kiếm xuất hiện sau lưng cô thì sắc mặt chợt có sự thay đổi lớn!



Bạn cần đăng nhập để bình luận