Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 2 - Người tí hon ở thế giới tận cùng 2



Chương 2 - Người tí hon ở thế giới tận cùng 2




Không cần Bất Độc nhắc nhở, Lộ Dao đã phát hiện ra sự vắng lặng quanh khách sạn từ lâu rồi. Quanh đây không có hộ dân cư nào cả.
Dù là mở cửa hàng ở bất cứ nơi nào thì việc không có khách vẫn khiến bà chủ phải đau đầu.
Lộ Dao đã có sáu cửa hàng rồi, cũng coi như là một đôi oan gia vui vẻ với hệ thống hiện thực hóa ước mơ.
Dù hệ thống có suy nghĩ gì thì nhiều nhất cũng chỉ là gạt cô lúc cung cấp tin tức hoặc làm khó cô lúc giao nhiệm vụ thôi, khả năng đưa cô đến mở cửa hàng ở một thế giới chẳng có mống nào là không cao.
Lộ Dao lấy một chùm chìa khóa kỳ lạ từ trong túi áo ra, vẽ một hình tròn vào không trung: "Gọi Harold tới đây trước đã."
Không gian bị chìa khoá rạch vào tạo thành một cánh cửa. Cô tiến lên cong tay lên gõ.
"Cốc cốc cốc..."
Sau ba tiếng vang, phía sau cửa truyền tới âm thanh khoá cửa chuyển động, sau đó cửa bị đẩy ra, một thiếu niên mặc đồ ăn có đôi mắt màu xanh tóc buộc đuôi ngựa xuất hiện.
Harold nhìn chìa khoá trong tay Lộ Dao xong lại xoay người nhìn về phía cánh cửa thời không đang chậm rãi khép lại: "Cách này tốt quá đi mất, thuận lợi hơn việc tôi đi tìm cô khắp nơi trước kia nhiều."
Harold đến từ tộc Cự Long của Đại lục Alexandria, có năng lực xuyên qua thời không.
Lúc Lộ Dao mở tiệm làm nail đã có duyên làm bạn với bé rồng đen này.
Từ đó trở đi, mỗi lần Lộ Dao mở thêm cửa hàng là Harold lại tìm đủ cách để tìm được cô và cửa hàng ở dị giới, sau đó tới giúp đỡ.
Gần đây Lộ Dao đang luyện tập sử dụng năng lực mới lấy được, hai ngày trước mới thử ưu hoá chìa khoá thời không.
Bây giờ cô dùng chìa khoá này gọi Harold tới vừa tiết kiệm vừa thuận lợi.
Harold liếc nhìn bốn phía một cái: "Sao lần này cửa hàng lại nằm ở chỗ này?"
Toàn núi đồi hoang vu, chả có con chim nào cả chứ đừng nói là người.
Không có người thì không làm ăn được.
Lộ Dao nhún vai một cái, dáng vẻ như đã quen rồi: "Tối nay không có việc gì làm nên tôi muốn đi xa một chút xem xem thế nào. Có lẽ đi xa hơn có thể tìm được làng mạc hoặc là thành trấn gì đó cũng nên."
Ba mặt trăng treo giữa bầu trời, mặt đất lại phủ kín tuyết trắng.
Không cần chiếu đèn cũng có thể thấy rõ mọi thứ. Lộ Dao bèn cất di động vào túi.
Ba cặp dấu chân từ cửa khách sạn kéo dài ngoằn ngoèo. Khách sạn dần trở nên nhỏ bé tí mà bốn phía vẫn hoang vu toàn tuyết là tuyết, không thấy bất kỳ dấu vết tồn tại của con người nào.
Harold liếc nhìn Lộ Dao một cái, thấy vẻ mặt cô dưới ánh trăng trông hơi u buồn.
"Đã đi rất xa rồi, hình như quanh đây không có ai cả." Harold nói: "Cô và Bất Độc đi về trước đi, tôi bay đi xem một chút."
Những bụi cây có gai bén nhọn và mềm dẻo đan vào nhau bị tuyết đè phía dưới.
Harold và Bất Độc có cơ thể mạnh mẽ nên không cảm nhận được sự ngăn cản của cây có gai.
Chỉ có Lộ Dao là đi lại khó khăn. May mà lúc ra ngoài cô đã thay một đôi ủng đi tuyết vừa dày vừa cao nên không bị thương.
Cô đứng lại thở hổn hển, mắt dõi về phía xa xa, trong lòng cảm thấy rất thất vọng. Đúng là xung quanh không có gì thay đổi.
Lộ Dao gõ vào hệ thống: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Hệ thống nhanh chóng xuất hiện: [Cái gì cơ?]
Lộ Dao: "Không có người thì không thể làm ăn buôn bán được."
Hệ thống: [Sao lại không có người được chứ? Mất kiên nhẫn như vậy thật không giống cô chút nào.]
Có những lời này, Lộ Dao đã yên tâm hơn: "Được rồi, hôm nay muộn quá rồi, chúng ta về trước đã."
Harold vẫn muốn hóa thành cự long, một mình bay ra xa hơn nhìn một chút.
Nhưng Lộ Dao lắc đầu kêu cả hắn về chung.
Dù xung quanh có người thì cũng sẽ không ra ngoài trong thời gian này, chẳng bằng để sáng mai hẵng tới.
Lúc xoay người, Lộ Dao hơi khựng lại một cái. Cô ngước mắt lên nhìn về phía một cây khô cách đó không xa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận