Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1221 -



Chương 1221 -



Nghiêm Nghị nhớ ra, quả thật trong hộp có một cuốn sách hướng dẫn sử dụng.Sách hướng dẫn sử dụng còn nói kỹ hơn nội dung trên trang chi tiết sản phẩm, trong đó bao gồm mấy chục quy tắc sử dụng chi tiết.Nhẫn không gian có thể chứa hầu hết đồ đạc trong sinh hoạt thường ngày nhưng không chứa người, vật sống, vũ khí bị quản lý chặt vượt giới hạn kích thước nhất định hay mấy thứ như thuốc cấm.Nghiêm Nghị đọc thật kỹ, thật ra hạn chế sử dụng của nhẫn không ít, hiển nhiên người phát minh ra sản phẩm này đã suy nghĩ rất nhiều, còn gắn thêm quy tắc cực kỳ chi tiết nhưng không hề làm ảnh hưởng đến người sử dụng.Nghiêm Nghị thấy yên tâm rồi, nhưng rõ là trưa nay không thể tịnh tâm học bài, cũng không ngủ được.Cậu ấy cứ để đồ vào nhẫn không gian rồi lấy ra hết lần này đến lần khác.Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, chưa đến hai giờ chiều, Nghiêm Nghị đã dọn cặp sách xong xuôi, nôn nóng muốn đến trường.Ai cũng nói cậu ấy mắc hội chứng hoang tưởng tuổi dậy thì, mua hàng trên mạng coi như bị lừa, giờ thì vả mặt đi!!!Hừ hừ!Nhưng so với vả mặt, giờ đây Nghiêm Nghị muốn tìm ai đó để chia sẻ trải nghiệm quá đỗi diệu kỳ này hơn.Rõ ràng nhẫn không gian không thể xuất hiện ngoài đời thật này đã xuất hiện trong cuộc sống của cậu ấy bằng một cách không thể nhất.Với cái giá chưa tới bảy trăm đồng, đã mua được một món đồ gần như là mộng tưởng.Trải nghiệm này quá hiếm có, làm người ta khó mà bình tĩnh nổi!Học sinh cấp hai đeo trang sức như nhẫn ở trường, ít nhiều cũng hơi ra vẻ. Thế nên trước khi ra khỏi nhà, Nghiêm Nghị đã bỏ một sợi dây thừng nhỏ màu đen được thắt bằng tay vào chiếc nhẫn rồi đeo vào cổ, giấu trong đồng phục.Sau khi chiếc nhẫn chính thức được kích hoạt thì không giới hạn trạng thái của người sử dụng, cũng không bắt buộc phải đeo trên tay.Khi đến trường, Nghiêm Nghị kì kèo, mãi chẳng tìm thấy cơ hội thích hợp để nói chuyện chiếc nhẫn không gian hàng thật cậu ấy mua được với bạn bè.Tiết thứ hai buổi chiều, giáo viên bộ môn có việc xin nghỉ, hiếm khi không có giáo viên môn chính giành lớp nên trở thành một tiết tự học.Lớp hơi ồn, bạn cùng bàn của Nghiêm Nghị quay đầu sang nhìn: “Hôm nay cậu sao thế? Cứ như chẳng ngồi yên được ấy.”Nghiêm Nghị muốn nói lại thôi.Bạn cùng bàn nghĩ ra gì đó, đột nhiên bật cười, đê tiện hỏi: “À phải rồi, chiếc nhẫn gì đó mà cậu mua ấy, về chưa?”Nghiêm Nghị chỉ chờ cậu hỏi thôi đó!Bạn cùng bàn vốn muốn xem trò hề, không ngờ thằng bạn này mất sạch vẻ gượng gạo chán chường mấy bữa trước, thay vào đó lại hào hứng móc sợi dây chuyền nhẫn giấu trong đồng phục ra.Bạn cùng bàn đến gần, thò tay ra muốn cầm xem, miệng kéo tận mang tai: “Còn nâng niu lắm ta! Trông cũng được đấy, nhưng chiếc nhẫn sắt này, cùng lắm chỉ trị giá hai mươi đồng thôi.”Nghiêm Nghị nghiêng người tránh đi không cho bạn cùng bàn chạm vào nhẫn, sẵn tay lấy một ly sinh tố dâu trong nhẫn không gian ra, nói nhỏ: “Làm cậu thất vọng rồi, đây thật sự là nhẫn không gian.”Bạn cùng bàn sững sờ, chớp mắt thật mạnh.Ly sinh tố dâu trong tay Nghiêm Nghị tựa như vừa lấy ra khỏi quán trà sữa vậy, không hề tan đá chút nào, bên ngoài chiếc ly cũng không có giọt nước đọng.Mà giờ đang là tiết thứ hai của buổi chiều, Nghiêm Nghị không thể mang sinh tố vào từ tiết một buổi chiều được, cũng không thể gọi giao hàng.Quan trọng nhất là lúc nãy cậu đã tận mắt chứng kiến Nghiêm Nghị lấy ly sinh tố ra từ giữa không trung.Nghiêm Nghị cắm ống hút, hút một hơi sinh tố màu hồng nhạt, mát lạnh như băng, hương thơm ngào ngạt mang theo mùi hương tinh dầu của dâu tây, thật sự vẫn chưa tan đá, vị cũng không trở nên tệ đi khi lấy ra sau khi kéo dài hai tiết học.Quy tắc sử dụng nhẫn phức tạp đến thế, Nghiêm Nghị định thử nghiệm chức năng của nhẫn trong phạm vi năng lực cho phép, thấy bước đầu có thể xác nhận chức năng giữ nhiệt và độ tươi của nhẫn không gian rồi.Nghiêm Nghị cũng lén quan sát phản ứng của bạn cùng bàn, thấy cậu đơ như tượng lại tiện tay bỏ sinh tố vào nhẫn không gian lại.“Má!!! Sao cậu làm được!”Bạn cùng bàn không kìm được thò người qua lôi kéo Nghiêm Nghị, nhìn tay, cặp sách và ngăn bàn của cậu ấy nhưng chẳng tìm thấy ly sinh tố dâu kia ở đâu cả.Nghiêm Nghị: “Đã nói nhẫn là đồ thật mà.”Bạn cùng bàn trợn to mắt, lắc đầu thật mạnh, thậm chí còn bật cười một cái: “Sao có thể chứ!”Nhất định là trò ảo thuật đánh lừa thị giác nào đó rồi!



Bạn cần đăng nhập để bình luận