Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 879 -



Chương 879 -




Trương Thư Lan nở nụ cười ngại ngùng: “Người nhà tôi đều ở thành phố Chung Linh, trước đây anh trai tôi từng bị zombie cắn, đến giờ vẫn phải nằm điều trị nên họ không thể đến thành phố Cao Thăng được, vì thế tôi đã quyết định đưa con gái về thăm họ. Cũng do bà chủ có lòng tốt nên đã đồng ý cho hai mẹ con tôi đi nhờ một đoạn.”
Nhưng tài xế lại đột nhiên nhớ ra tình yêu mà bà chủ dành cho vàng thì không kiềm được hỏi: “Không thu tiền sao?”
Trương Thư Lan lắc đầu: “Vậy sao được chứ, ai nấy đều biết xe vận chuyển của cửa hàng dịch vụ chạy vặt là an toàn nhất, trên đường đi còn có nhân viên chạy vặt bảo vệ nữa. Cho dù bà chủ có đồng ý thì bọn tôi cũng thấy ngại. Biết là bà chủ có lòng tốt nhưng cũng không thể lợi dụng lòng tốt của cô ấy được.”
Tài xế ấy là tu sĩ đến từ đại lục Phù Thế, nghe thấy thế thì gật đầu tán đồng: “Bà chủ đúng là một người rất thú vị. Cách sử dụng vũ khí của cô ấy phải nói là tuyệt đỉnh, sáng kiến cũng rất mới lạ. Vốn ban đầu tôi còn hơi có thành kiến với ấy nhưng sau khi vào làm việc thì cũng được xem như mở mang tầm mắt.”
Mặc Chúc bất lực, trông cứ như một người qua đường vô tình lạc vào một nhóm chuyên khen ngợi Lộ Dao vậy, cả đoạn đường đi tài xế và vị khách hàng đó đều nói về bà chủ.
Hơn một giờ chiều, cuối cùng họ cũng đã đến được trạm Tứ Diệp Thảo ở thành phố Chung Linh.
Trương Thư Lan xuống xe trước rồi quay người lại đón Lâm San San xuống.
Lúc Mặc Chúc xuống xe thì đã tiện tay lấy luôn chiếc balo trên xe xuống.
Trương Thư Lan đỡ con gái bước xuống, sau đó quay sang nhận lấy chiếc balo, mỉm cười cảm ơn đối phương.
Mặc Chúc lạnh lùng gật đầu đáp lại.
Cái balo đó rất nặng, cô gái ấy nhận lấy chiếc balo đeo lên lưng rồi nắm tay con gái mình rời đi, dường như cô ấy không hề thấy nặng chút nào.
Trương Thư Lan chần chừ ở trạm Tứ Diệp Thảo mất một lúc rồi mới thuần thục lấy ra một tờ danh thiếp chạy vặt, lập tức đặt đơn.
Mười mấy phút sau đã có nhân viên chạy vặt lái xe điện đến đón cô.
Trước khi Trương Thư Lan đưa Lâm San San rời đi còn vẫy tay tạm biệt với Mặc Chúc và vị tài xế đang dỡ hàng xuống nữa.
Tài xế kia cười vẫy tay chào lại, nhìn theo chiếc xe điện đang đi xa dần thì thấy mừng cho cô ấy: “Có thể đoàn tụ với gia đình rồi, đúng là không dễ dàng gì.”
“…” Mặc Chúc cảm thấy trên đường đến đây, những gì bản thân nhìn thấy, nghe thấy đều là sự chế giễu của muôn dân dành cho chủ thần của thế giới này.
Các gói hàng trong xe vận chuyển còn phải quét mã và phân loại thêm ở trạm Tứ Diệp Thảo lần nữa rồi mới tiếp tục được chuyển đến thành phố Ngân Biên.
Khương Nghệ Phỉ kéo theo giỏ hàng, cầm theo máy quét bước đến phía thùng xe, bắt đầu công việc phân loại hàng hóa một cách rất nhuần nhuyễn.
Gói hàng Lộ Dao giao cho Mặc Chúc vận chuyển cũng nằm trong thùng hàng đó, máy quét của cửa hàng có đèn tín hiệu, những gói hàng của trạm Tứ Diệp Thảo sẽ được tự động phân loại ra.
Lúc Khương Nghệ Phỉ quét mã hàng thì sẽ thi thoảng liếc nhìn thông tin trên máy quét, khi quét đến gói hàng hoàn trả kia thì cô ấy mới ngẩng đầu lên, hạ thấp giọng nói: “Người nhận gói hàng này trùng tên với tôi.”
Mặc Chúc dựa vào chiếc cửa ngay đuôi thùng xe: “Gói hàng đó là hàng bị hoàn trả, lúc gửi đến trường thì không ai nhận cả nên mới trùng hợp được gửi trả về trạm của thành phố Ngân Biên.”
Khương Nghệ Phỉ nghe vậy thì cúi đầu, địa chỉ người nhận mà máy quét hiển thị lại chính là trường đại học của cô ấy.
Tim Khương Nghệ Phỉ đột nhiên đập mạnh, trước mắt là một khoảng không mơ hồ.
Mặc Chúc thấy tay cô ấy run lên thì lấy làm lạ: “Cô bị sao thế?”
Khương Nghệ Phỉ hít sâu một hơi để bình tĩnh lại nhưng tay cô ấy vẫn cứ run lên, hoàn toàn không thể khống chế được bản thân mình.
Cô ấy run rẩy đưa chiếc máy quét đến trước mặt Mặc Chúc: “Anh xem thử giúp tôi xem địa chỉ viết trên này là ở đâu?”
Mặc Chúc rũ mắt nhìn xuống, lạnh lùng đọc dòng địa chỉ nhận hàng trên gói hàng.
Khương Nghệ Phỉ: “Người gửi là ai?”
Mặc Chúc kiên nhẫn đáp lại: “Khương Phát Tài.”
Khương Nghệ Phỉ nhận lại máy quét, hai tay run lẩy bẩy cất chiếc máy vào trong túi áo, bỗng nhiên ôm lấy gói hàng ngồi co ro dưới đất.
Chu Minh Dương đứng trong cửa hàng nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy Khương Nghệ Phỉ đột nhiên ngồi xổm xuống đất còn cho rằng cô ấy không khỏe nên đã lập tức chạy ra ngoài xem sao: “Nghệ Phỉ, em bị sao thế?”
Khương Nghệ Phỉ hít sâu một hơi, từ từ ngẩng đầu lên nhìn Chu Minh Dương, hai hàng nước mắt đọng lại trên mặt, cô ấy cố gắng nhếch miệng gượng cười: “Em nhận được gói hàng cha mẹ em gửi rồi.”
Chu Minh Dương sững sờ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận