Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1418 -



Chương 1418 -



Tại nơi giếng sâu thăm thẳm, Lục Minh Tiêu ôm Lộ Dao nằm trên chiếc giường đen mềm mại rộng lớn, thì thầm bên tai cô kể chuyện năm ấy mới vào Thần Điện chí cao.“Phạm Thiên là một vị thần uy nghiêm điềm tĩnh, quen làm màu. Những người khác vừa kiêu căng vừa yếu đuối, lúc ấy vì để trông hòa mình hơn nên anh cố tình thay tóc đen bẩm sinh thành tóc bạch kim, nhưng cũng không có hiệu quả gì. Rất nhiều rất nhiều năm, anh luôn nghĩ tại sao đã ra khỏi đảo Thâm Uyên, người xung quanh đến rồi lại đi, nhưng trái tim này vẫn không được lấp đầy, thậm chí còn trống rỗng và mất phương hướng hơn cả năm ấy? Sau này anh quyết định không nghĩ nhiều thế nữa, tập trung làm nhiệm vụ. Thần linh bị anh giết ngày càng nhiều, nỗi sợ mọi người dành cho anh cũng ngày càng tăng. Lúc đó anh bèn cảm thấy thần linh cũng chẳng thú vị hơn phàm linh là mấy.”Lục Minh Tiêu nắm tay Lộ Dao ấn lên ngực mình, giọng nói dần trở nên trầm khàn: “Thời gian mấy nghìn năm lặng lờ trôi như dòng nước chảy, cuối cùng trái tim này cũng được người đào lên từ vùng đất lưu đày.”Đáy giếng tối tăm, đáng lẽ ra không có ánh sáng mới phải.Lộ Dao nhướng mí mắt, nhìn và đôi mắt màu máu sâu như biển cả, tiến đến rải từng nụ hôn vụn vặt lên khóe môi lạnh giá của anh.Lộ Dao và Lục Minh Tiêu vốn đều là người khá lạnh lùng, mấy năm thân mật cùng lắm chỉ dừng ở hôn nhau.Thay vì nói là dục vọng thì hành động ấy lại giống như xác nhận sự tồn tại của đối phương hết lần này đến lần khác hơn, hoặc đại diện cho cảm xúc quá ngượng miệng để nói, nụ hôn nhỏ vụn bùng nổ tại nơi tiếp xúc, không ngừng kéo dài đến nơi sâu thẳm trong linh hồn.Lộ Dao mất trí nhớ mấy năm, thỉnh thoảng còn nảy sinh cảm xúc tương tự như dục niệm của phàm linh, như sương như khói, gió thổi đã tan.Sau khi khôi phục trí nhớ, nỗi đau xẻo thịt nghiền nát xua mãi không đi tựa tâm ma, Lộ Dao thấy xác thịt của phàm linh là cứ thấy nó như một miếng thịt.Không thể tránh khỏi một vài thứ đã hóa thành ký hiệu khắc sâu trong mắt cô.Lục Minh Tiêu sinh ra ở Thâm Uyên, nhưng chưa từng bị dục niệm hỗn tạp quấy rầy.Mấy năm nay, anh luôn thấy tim mình có rất nhiều lỗ thủng, gió thổi qua lỗ, vết cắt làm anh đau đớn không thể sinh ra dục vọng.Với anh, Lộ Dao tựa như một áng mây mềm mại chan hòa, vừa dễ dàng thỏa lấp số lỗ thủng kia, chỉ cần ôm trong lòng là sẽ thoả mãn, chưa từng nghĩ còn có bước tiếp theo.Đại khái là đã bị nhiễu hại lúc bị nhốt trong Thần Điện chung với Tiểu Mộng, có khi Tiểu Mộng cược với anh, cố tình đọc một vài tài liệu học tập trong đầu anh.Mới đầu vẫn chỉ là mướp xào, dưa chuột xào, bí đỏ xào thanh đạm, dần bắt đầu biến thành miến xào thịt, đậu hủ Tứ Xuyên và cải tím xào thịt có tí thịt thà, sau này thì toàn là đầy thịt và dầu mỡ như tôm xào lửa lớn, sườn xào nước tương, thịt kho các thứ.Lúc đó Lục Minh Tiêu không cảm thấy gì, nhưng nửa năm gần đây thì thường nhớ lại số định lý, giải nghĩa mở rộng trong đống tài liệu học tập đó.Anh đã nhiễm thói hư tật xấu của phàm linh rồi.Lục Minh Tiêu không xấu hổ gì, thậm chí còn thấy tò mò không thôi.Anh muốn thử.Lục Minh Tiêu gác tay lên áng mây mềm, đôi mắt sâu húc, khẽ gọi cô.Mắt của Lộ Dao trong veo, có ý đẩy hơi nóng ập đến ra làm anh bất mãn bực bội kêu rên.Lộ Dao khẽ cong môi, giơ tay che mắt lại, lấy con mắt trao đổi với Thúy Hoàng Tinh xuống, tiện tay vứt vào trong hộp chống nhìn trộm, nhét luôn cả bán thân của thần linh vào trong đó rồi cất vào kho hàng cá nhân.Lục Minh Tiêu: “... Là anh suy nghĩ không chu đáo.”Lộ Dao nằm xuống lại, mời gọi anh bằng thái độ nghiêm túc tựa như sắp đánh hạ câu hỏi khó nhất trên đời: “Tới đi!”Lục Minh Tiêu: “...”Cứ thấy khác hẳn với tài liệu học tập ấy.Hai ngọn núi băng uy nghiêm lạnh lùng va chạm dữ dội, phía trên vững vàng, không thấy dao động, phần nền móng dưới nước gần như sát vào nhau, lớp băng đụng nhau vỡ tan tành, sau đó không ngừng rơi xuống, lại được biển sâu nhấc lên, bắn ra bọt nước văng tung tóe.Áng mây như kẹo bông bị lửa nung, chậm rãi tan chảy.Lộ Dao đã móc một bên mắt nên chỉ còn lại một con, nghiêm túc nhìn chàng trai đổ mồ hôi như mưa, chỉ thấy ký hiệu rập khuôn trong mắt bị va chạm vỡ nát, như bị lún xuống cát biển, điểm tựa dưới chân chợt sụp đổ, kéo cả cô xuống chung, trở về phàm giới.Mắt của Lục Minh Tiêu đỏ như lửa, cẩn thận quan sát cô, không kìm được cúi xuống ve xoắn sợi tóc ướt bên tai cô, thở dốc hôn nhẹ.Bỗng nhiên pháo hoa rực rỡ nở rộ ở đáy biển Thâm Uyên, trước mắt Lộ Dao là một mảnh hỗn độn, gần như chẳng thể nhận ra mình đang ở cõi mơ hay hiện thực, chợt nghe có người thì thầm bên tai.Cô tập trung lắng nghe thật kỹ.“Tín đồ đầu tiên chỉ mong sao đời đời kiếp kiếp thờ phụng trước thân Giám Thần đại nhân. Ngài... Có còn bằng lòng không?”Lộ Dao nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới cắn răng hỏi: “Rốt cuộc Tiểu Mộng dạy anh bao nhiêu thứ đồi trụy vậy...”



Bạn cần đăng nhập để bình luận