Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 419 - Nhiệm vụ cuối cùng đã mở ra 2



Chương 419 - Nhiệm vụ cuối cùng đã mở ra 2




Nhiệm vụ cuối cùng đã mở ra 2
Hùng An An có một bí mật chưa từng nói với người ngoài bao giờ.
Thật ra ban đầu lúc tỷ tỷ đến đón cậu nhóc thì cậu nhóc không hề thích tỷ tỷ chút nào.
Bởi vì trên người tỷ ấy đều là mùi của của Nhân tộc, cách ăn nói và hành động của tỷ ấy cũng không giống mẫu thân, ngược lại lại rất giống với kẻ săn yêu kia.
Thế nhưng tỷ tỷ đã nhặt cậu nhóc về, còn cố gắng nuôi sống cậu nhóc nữa.
Tỷ ấy không mạnh mẽ được như mẫu thân, là bán yêu nhưng ngay cả yêu hình cũng không biến ra được nên chỉ có thể dùng cách của Nhân tộc để nuôi sống cậu nhóc.
Lòng Hùng An An vừa rối bời vừa hoang mang.
Sau này Hùng An An bất ngờ đến được tiệm net, ở đây cậu nhóc gặp được rất nhiều Nhân tộc và Yêu tộc, dần dần cũng đã hiểu rõ thế giới này hơn.
Cậu nhóc nghĩ giữa người với người không giống nhau, giữa yêu và yêu cũng thế.
Cậu nhóc muốn tu luyện, muốn bảo vệ tỷ tỷ, bảo vệ Lộ Dao, bảo vệ sư phụ.
Còn có kẻ săn yêu năm đó cậu nhóc gặp trên núi nữa, kẻ đó chính là kẻ thù của cậu nhóc.
Nhưng lúc nãy xem được cuộc phỏng vấn của Tiên tộc thì đầu cậu nhóc lại lóe lên hình ảnh kẻ săn yêu miệng đầy những lời chính nghĩa của năm đó nên nhất thời không khống chế được.
Lộ Dao ngồi xuống, nâng gương mặt to tròn của nhóc gấu trúc tinh lên: “Vậy thì em nên đi tìm Tiên tộc để lý luận, chứ cào Thời Diên thúc thúc bị thương như vậy thì làm được gì chứ?”
Nhóc gấu trúc tinh cúi đầu.
Lộ Dao đẩy cậu nhóc: “Xin lỗi thúc thúc đi.”
Hùng An An quay đầu nhìn Thời Diên, đôi mắt trong veo tròn như hạt đậu trông rất ngây thơ.
Trái tim Thời Diên tan chảy: “… Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi mà, đã khỏi rồi. Nhưng nếu như nhóc có thể gọi chú một tiếng “ca ca” thì ngày mai chú sẽ mua bánh cho nhóc.”
Mắt Hùng An An sáng rực lên nhưng vẫn còn nhớ những lời Lộ Dao vừa nói: “Xin lỗi thúc thúc.”
Vừa dứt lời cậu nhóc lập tức bổ sung: “Ca ca, ta muốn ăn bánh dâu tây và bánh chocolate.”
Thời Diên che mặt lại, câu nói trước đó thật dư thừa, nhưng miệng vẫn không kìm được trả lời: “Được được được, ngày mai ca ca sẽ mua cho nhóc ăn.”
Tù Ngọc đẩy cửa bước vào, đá văng nhóc gấu trúc tinh ra, ôm lấy cánh tay Lộ Dao: “Tiên tộc ức hiếp bọn ta, khi nào bọn ta mới được vào đấu thế?”
Tù Ngọc trông rất xinh đẹp, mặc một bộ đồ trẻ em tối màu mà Lộ Dao mua cho – dây nịt màu đen phối với quần bò ống loe, rõ ràng trông rất đáng yêu nhưng giọng nói của cô bé lại toát lên sự giận dữ, không thể nào che giấu được nỗi niềm tang thương trong linh hồn.
Hùng An An bị đá sang một bên cũng không nói gì, chỉ có thể chớp chớp mắt trông rất đáng thương.
Nhân viên phụ trách quan sát cuộc thi của tổ trò chơi nói: “Các người muốn chống lại Tiên tộc thì trễ nhất là ngày mai phải hành động, còn phải thắng liên tục nữa mới được.”
Hình thức thi đấu nhóm là luân phiên nhau, nhưng vì để đảm bảo tính công bằng của cuộc thi nên trừ vòng đầu tiên được ghép đội ngẫu nhiên ra thì những trận sau trên cơ bản đội mà mình ghép trúng sẽ có tỷ lệ thắng tương tự nhau, độ chênh lệch không vượt quá mười phần trăm.
Buổi chiều Tiên tộc thắng liên tiếp thêm bốn trận nữa, tiểu đội của khu phố thương mại muốn ghép được với họ thì bắt buộc phải nâng tỷ lệ thắng lên.
Lộ Dao vỗ vai Tù Ngọc: “Đi gọi bé nhân sâm và Khang Khang, tối nay đánh thêm hai trận đấu luyện nữa để ngày mai thi đấu.”
Ngày đầu tiên của đại hội đã kết thúc, tuyển thủ trật tự ra về, lầu ba cũng đang sơ tán khách.
Trong lúc diễn ra Đại Hội Tiên Ma, tiệm nét không kinh doanh.
Rất nhanh cửa tiệm đã trở nên trống trải, tiểu đội của khu phố thương mại tập trung lại nghiên cứu chiến thuật và đội hình của những đội đã xuất hiện trong ngày đầu tiên, sau khi xem xong mấy vòng thi đấu của các đội Tiên tộc rồi mới bắt đầu đấu luyện, đối thủ là các đệ tử của Phù Sinh Lục Giới môn.
---
Nửa đêm, Ma vực.
Ở một căn nhà lao tối tăm nằm sâu trong tầng thứ mười tám, Lục Dao đang tựa lưng vào tường, ngẩng đầu nhìn ra ánh trăng ngoài khung cửa sổ.
Thật ra dưới tầng thứ mười tám này sẽ không thấy được bầu trời.
Cảnh bên ngoài cửa sổ chẳng qua chỉ là ảo cảnh mà thôi.
Lục Dao ngẩng đầu lên nhìn ngẩn ngơ, lại thêm một kỳ trăng máu.
Nàng ta đã ở đây rất lâu rồi, khoảng thời gian này cũng đã nghĩ thông suốt một số chuyện.
Nếu như có lần sau, nàng ta nhất định sẽ…
Lạch cạch——
Một âm thanh nhỏ đến mức người thường không nghe được vang lên ở phía trên nhưng ngũ giác của Lục Dao rất nhạy bén, nghe có vẻ chắc là thủ vệ thường ngày.
Nàng ta chầm chậm ngồi thẳng dậy, sửa soạn lại mái tóc rối bời của mình.
Qua tầm nửa canh giờ sau, hai bóng người xuất hiện bên ngoài nhà lao tối tăm dưới tầng thứ mười tám.



Bạn cần đăng nhập để bình luận