Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 455 - Đừng gây trở ngại cho tôi 2



Chương 455 - Đừng gây trở ngại cho tôi 2




Đừng gây trở ngại cho tôi 2
Nhà thờ khu Tây, trước cửa tịnh thất.
Nhân viên phòng an ninh và phòng tiếp khách đứng tụm lại nhìn cô gái vừa đi ra khỏi tịnh thất với vẻ ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ.
Lưu Tịnh cởi dụng cụ trói buộc xuống rồi đi ra khỏi phòng, trong lòng cũng tràn ngập nghi vấn không thua gì người bên ngoài.
Bốn tiếng đồng hồ sau khi bị cưỡng ép khống chế bằng dụng cụ trói buộc, thế mà cô ấy lại có thể bình an đi ra khỏi tịnh thất của nhà thờ.
Tiếng bàn luận sôi nổi vang lên trong đám người.
"Là cô ấy đấy!"
"Thả cô ấy đi thật hả?"
"Nhân viên quản lý xuất hiện triệu chứng dị hóa chẳng phải phải lập tức cử hành nghi lễ sao?"
"Triệu chứng của cô ấy dừng lại giữa chừng, ngồi bốn tiếng ngồi trong tịnh thất không hề bị mất nhận thức lần nào."
"Cô ấy là ai vậy?"
...
Lưu Tịnh làm lơ những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu kia mà đi ngang qua đám người.
Từ Tranh Vanh và Nhậm Do đang chờ cô ấy ở phía sau những người này.
Bọn họ chịu trách nhiệm dẫn cô ấy về khu Bắc.
Tuy rằng an toàn đi ra khỏi tịnh thất nhưng việc Lưu Tịnh bị mất nhận thức vẫn là sự thật.
Dù bây giờ có quay lại ban quản lý thì cô ấy cũng không thể đảm nhiệm công việc của một nhân viên quản lý được nữa. Lần này cô ấy về là để dọn dẹp đồ đạc, sau này chỉ còn là một vị khách bình thường trên phố U Linh, còn phải chịu sự giám sát của nhân viên an ninh nhà thờ mọi lúc mọi nơi.
Tới gần chạng vạng tối, trên đường dần trở nên náo nhiệt.
Chiếc motor tuần tra lái vào khu Bắc.
Nhìn thấy cửa hàng của Lộ Dao, Lưu Tịnh không nhịn được nói: "Dừng lại một chút, tôi muốn vào đó thăm bà chủ một lúc."
Nhậm Do nhìn tấm biển quảng cáo trước cửa cửa hàng: "Ít hơn hai người rồi."
Từ Tranh Vanh dừng xe lại.
Ba người lần lượt xuống xe đi về phía cửa hàng DIY.
Đi đến cửa bọn họ mới thấy chẳng có ai trong phòng khách cả.
Lưu Tịnh thấy tấm bảng hướng dẫn nên giơ tay chỉ chỉ rồi dẫn đầu đi vào trong, tới phòng học thủ công bên cạnh.
Còn chưa đi tới cửa, bọn họ đã nghe thấy tiếng nói truyền ra từ bên trong.
Nhậm Do không khỏi tò mò.
Hoạt động thủ công có gì thú vị vậy?
Lưu Tịnh đi tới cửa nhanh nhất, trong lòng đã nghĩ ra câu đầu tiên để nói với Lộ Dao rồi, thế nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, lời của cô ấy cứng lại bên miệng.
Từ Tranh Vanh đi phía sau thấy cô ấy đứng chặn ở cửa thì ngẩng đầu lên định giục một câu, sau đó vẻ mặt cũng đột nhiên tái nhợt.
Nhậm Do đi sau cùng hỏi: "Sao hai người đứng trước cửa vậy? Vào đi chứ."
Từ Tranh Vanh quay đầu trợn mắt lườm cậu ta một cái.
Bấy giờ Nhậm Do mới nhìn thấy con quái vật dị dạng ngồi bên cạnh Lộ Dao. Tiếng hét sợ hãi gần như đã sắp phun ra lại bị cậu ta bịt chặt miệng cản lại, mồ hôi lạnh túa ra nhễ nhại khắp người.
Lộ Dao ngẩng đầu lên thấy ba người đứng trước cửa nên đứng dậy chào đón: "Sao mọi người tới đây cả vậy? Mọi người cũng muốn trải nghiệm hoạt động hôm nay hả?"
Chân Lưu Tịnh run lẩy bẩy. Cô ấy tiến lên một bước kéo cổ tay Lộ Dao ra ngoài cửa: "Bà chủ, sao... trong cửa hàng của cô... lại có thứ này thế này?"
Thái Ngữ Tinh và Giang Lẫm ở trong phòng thủ công cũng đã phát hiện ra người trước cửa.
Giang Lẫm có chút tò mò.
Thái Ngữ Tinh nhận ra đồng phục của Lưu Tịnh và Từ Tranh Vanh là của nhân viên ban quản lý khu phố và nhà thờ. Nỗi tuyệt vọng dâng trào trong lòng gần như muốn nuốt chửng cô ấy.
Lộ Dao quay đầu lại liếc nhìn hai người trong phòng học, làm một động tác tay để trấn an bọn họ rồi mới quay lại nói: "Sau khi mọi người đi không lâu thì bọn họ tới cửa hàng trải nghiệm thử, giữa chừng có chút chuyện ngoài ý muốn xảy ra nhưng bây giờ dáng vẻ cậu ta đã khá hơn lúc mới đầu khá nhiều rồi."
Nói xong, Lộ Dao thả một con bướm bóng đêm chịu trách nhiệm quay phim tại chỗ ra.
Bướm bóng đêm vỗ cánh rải một lớp phấn mang theo thông tin xuống, tạo thành một màn sáng to chừng bàn tay trước mặt ba người kia.
Trên màn sáng, Giang Lẫm sau khi dị hóa chẳng khác gì một đứa trẻ thiểu năng trí tuệ, dáng vẻ bên ngoài cũng kinh khủng và đáng sợ hơn lúc này gấp mấy lần.
Video được tua nhanh nên mọi người đều thấy rõ cơ thể của vị khách dị hóa này dùng tốc độ không nhanh nhưng vẫn rõ ràng dần dần khôi phục lại, hành động cũng dần có lý trí hơn.
Vẻ bình tĩnh trên mặt Từ Tranh Vanh từ từ biến mất. Anh ấy trợn to mắt, con ngươi co rụt lại: "Điều này sao có thể..."
Lưu Tịnh cũng ngạc nhiên không kém Từ Tranh Vanh. Lúc này, một suy nghĩ lóe lên trong đầu làm cô ấy chợt có một suy đoán: Chẳng lẽ cô ấy có thể bình an đi ra khỏi tịnh thất cũng là nhờ bà chủ?
Nhậm Do đã rơi vào trạng thái nói không nên lời rồi.
Cậu ta chưa từng nghe nói người đã dị hóa còn có thể khôi phục lại như cũ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận