Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 275 - Chậc, không thú vị gì cả 1



Chương 275 - Chậc, không thú vị gì cả 1




Chậc, không thú vị gì cả 1
Dưới biển Giọt Lệ, nơi đáy biển sâu thẳm đến mức ánh sáng cũng không thể chiếu rọi đến, tảo biển vây quanh, bầy cá bơi lội.
Có một giao nhân nam đang ngồi cạnh mỏm đá một con dốc đứng dài hẹp.
Hắn nắm lấy một đoạn tảo biển, ánh mắt vô hồn nhìn theo đàn cá đang bơi ngang qua eo biển ấy, chiếc đuôi màu bạch kim đặt ở ven vách đá.
Giảo Nương trốn ở sau rặng san hô phía xa, nhìn theo bóng lưng đượm buồn của chàng thiếu niên giao nhân, ánh mắt toát lên sự đau thương.
Rõ ràng đó là con của nàng.
Nhưng nàng lại không hiểu đứa con này, cũng không hề yêu thương nó.
Giảo Nương ngây ngẩn đứng đó nhìn, những giọt nước mắt hóa thành trân châu, rơi ra rồi chìm xuống đáy biển.
Lộ Dao bước ra khỏi Thủy Tinh cung, dùng chiếc còi san hô mà hải cẩu voi phương Nam tặng cô thổi ra những chiếc bong bóng giúp mình tách khỏi nước biển.
Cô muốn nhân lúc bong bóng nổi lên mặt nước biển rồi sẽ nghĩ cách quay về nhà nghỉ Trùng Đăng để tìm Trạch Duyên và Ma Bảo.
Lộ Dao cố định hai ngọn đèn Vĩnh Minh ở đỉnh và phía trước của bong bóng, sau đó bong bóng từ từ nổi lên, phạm vi quan sát cũng dần trở nên rộng hơn.
Cô nhìn thấy giao nhân đuôi hồng đang trốn phía sau rặng san hô và những viên trân châu hồng to như hạt đậu rải rác trong dòng nước biển.
Động tác của Lộ Dao khựng lại, thì ra nước mắt của giao nhân có hình dáng như vậy.
Lúc tết đến, hải cẩu voi phương Nam đưa Lộ Dao đi xem trân châu nhiều đến mức lấp đầy tận mấy rãnh biển.
Bởi vì Lộ Dao thích nên bình thường hải cẩu voi rất chú ý đến chuyện này, lúc tuần tra nhặt được đều vứt vào rãnh biển để tích góp lại.
Mỗi con góp một chút, nhanh chóng gom góp được rất nhiều.
Nghe nói lúc ngủ nữ thần Biển Sâu sẽ vô thức rơi lệ, thì ra những giọt nước mắt đó đều được gom góp hết ra bên ngoài Thần Điện.
Sau khi biết Lộ Dao thích chúng thì đám hải cẩu voi bảo vệ nữ thần đã thay phiên nhau nhặt những viên ngọc trai chất chứa thần lực, tích góp lại tặng cho Lộ Dao.
Đúng là Lộ Dao có thói quen tích góp đồ vật thật nhưng cũng không nghiêm trọng cho lắm.
Lúc này cô nhìn thấy số trân châu màu hồng rơi vãi đầy đất thì lại không nhúc nhích được nữa.
Lộ Dao nhìn theo ánh mắt của Giảo Nương, cô thấy một con giao nhân với chiếc đuôi bạch kim đang ngồi trên tảng đá ngầm.
Đó chắc là tiểu công tử của Tạ gia bị “bắt cóc” đến nơi này, Tạ Tử Lê.
Giảo Nương cảm nhận được hơi thở trong làn nước, vừa quay người lại thì thấy Lộ Dao đang ngồi trong bong bóng nên vội vàng lau nước mắt, mi tâm chau lại: “Sao ngươi lại ở đây?”
Lộ Dạo gượng cười: “Xảy ra một chút chuyện.”
Giảo Nương bắt Lộ Dao là vì chiếc hộp đó nên bây giờ có giữ cô lại hay không cũng chẳng có gì quan trọng cả.
Nhưng nàng không ngờ Lộ Dao lại có thể tự thoát ra được nên lạnh lùng cười một tiếng: “Là bà lão kia thả ngươi ra đúng không?”
Lộ Dao lui về sau: “Không hề.”
Thật ra là tự cô chạy thoát ra ngoài.
Biển là địa bàn của giao nhân nên Giảo Nương không hề tốn công tốn sức đã có thể đuổi kịp Lộ Dao, chiếc đuôi khổng lồ vây bong bóng của cô lại: “Bà lão kia đâu? Ngươi giấu bà lão ấy đi đâu rồi?”
Lộ Dao lắc đầu: “Không có, chỉ có tôi thôi.”
Giảo Nương không tin: “Đừng nhiều lời, bà lão ấy đang nằm ở chỗ ngươi giấu chiếc hộp, ngươi hãy giao bà ấy ra đây ngay.”
Giảo Nương bắt Lộ Dao lại, được nửa đường thì lục soát người cô.
Trên người cô không hề có túi càn khôn, cũng không có chiếc hộp.
Nhưng cách đây không lâu Lộ Dao đã biến chiếc hộp đó ra từ không khí nên Giảo Nương cho rằng Lộ Dao đã giấu Tạ lão phu nhân vào loại pháp khí nào đó mà nàng không biết.
Lộ Dao: “Ta không hề đưa lão phu nhân đi thật. Bà ấy còn nằm trên giường vỏ sò dưới Thủy Tinh cung kìa, chị không tin thì tự đi xem đi.”
Giảo Nương không nghe, đuôi dùng sức phá vỡ chiếc bong bóng mỏng tanh ngay tức khắc.
“Giảo Nương, đây là ai thế?” Chàng thiếu niên giao nhân nghe tiếng tranh cãi nên đã bơi sang, kết quả thì thấy Giảo Nương đang dùng đuôi quấn lấy một cô gái Nhân tộc, lúc này mặt hắn trở nên trắng bệch ngay tức khắc: “Không phải bà nói chỉ cần ta ở lại đây thì bà sẽ không lên bờ nữa sao, tại sao lại bắt một cô nương thế này?”
Giảo Nương buông Lộ Dao ra, quay người bơi đến cạnh chàng thiếu niên đó giải thích: “Tử Lê, không phải nương bắt cóc nàng. Mà là… mà là nàng bất cẩn rơi xuống nước, nương chỉ đang định đưa nàng lên bờ mà thôi.”
Lộ Dao: “…”



Bạn cần đăng nhập để bình luận