Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 282 - Anh không đi được nên không muốn người khác đi 4



Chương 282 - Anh không đi được nên không muốn người khác đi 4




Anh không đi được nên không muốn người khác đi 4
Thiên Uyên của Ma vực, Ma cung.
Trạch Duyên về đến Ma vực cũng đã được mấy ngày, anh vẫn luôn xử lý những công vụ chất đống.
Anh dựa vào chế độ thống trị của nhân gian để quản lý Ma vực, là Tôn thượng nên ngày nào cũng có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.
Hôm đó có một vị nữ quan đến Cần điện, nói là phải đưa mật hàm quan trọng cho Tôn thượng.
Người bên ngoài điện thả cho vào, lúc đó Toàn Phong và Ma Bảo đang ở trong điện dụ dỗ Ma Tôn.
Hai người họ muốn đến núi Bất Tiên tìm Lộ Dao.
Còn Ma Tôn thì bận rộn công vụ, trong thời gian ngắn không cách nào đến nhân gian được cả.
Anh không đi được nên cũng không muốn người khác đi.
Ma Bảo và Toàn Phong chán chường, nhưng không cam tâm từ bỏ, vẫn muốn dụ dỗ thêm.
Đột nhiên hai người họ thấy một nữ quan trông giống Lục Dao đến sáu bảy phần đang bước từ ngoài điện vào, sắc mặt hai người lập tức thay đổi ngay.
Toàn Phong lập tức buông Ma Bảo xuống, không màng đến quy tắc, bước lên tiến về phía nữ quan ấy: “Bức thư mật này để ta đưa cho Tôn thượng là được rồi.”
Ma Bảo nhìn Toàn Phong bằng ánh mắt kỳ lạ, lúc nãy đúng thật nó cảm thấy hơi hoang mang nhưng lại không phản ứng nhanh như Toàn Phong.
Lục Dao vô thức lùi về sau một bước, thấp giọng nói: “Toàn Phong đại nhân đừng làm khó ta, Châu Hương đại nhân đã dặn dò bức mật thư này bắt buộc phải chính tay ta giao cho Tôn thượng.”
Thật ra Toàn Phong cũng không hiểu tại sao mình lại thấy lo lắng như thế, chỉ là bất chợt nghĩ rằng không nên để nữ quan này gặp mặt Tôn thượng.
Nhưng Lục Dao lại rất kiên trì, cứ nhất quyết không chịu giao chiếc khay cho Toàn Phong.
Hai người họ giằng cơ trước điện mất một lúc.
Trạch Duyên cũng không thèm ngẩng đầu lên: “Toàn Phong, tránh ra đi.”
Toàn Phong: “…”
Hắn ta thật sự đã cố gắng hết sức rồi.
Lục Dao khẽ cúi đầu mím môi, dùng hai tay dâng chiếc khay gỗ được sơn màu đen lên.
Trạch Duyên đang xem bức mật hàm trong tay mình nên không chú ý đến Lục Dao.
Lục Dao tiến lên một bước, thấp giọng đáp: “Tôn thượng, đây là mật hàm gấp của Nhược Thủy Uyên gửi đến.”
Nhược Thủy Uyên sao?
Trạch Duyên ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn lên bức mật hàm nằm trên khay gỗ màu đen kia, anh đưa tay ra lấy, giọng nói đều đều: “Lui xuống đi.”
Lục Dao đưa mắt lên, nhìn từ ngón tay tái nhợt của Tôn thượng lên thì thấy gương mặt tuấn tú nhưng không có biểu cảm, hàng lông mi dài khẽ run lên: “Vâng.”
Trạch Duyên mở bức mật hàm ra, nhanh chóng đọc hết nội dung bên trong, tiện tay đưa nó cho Toàn Phong đang trơ mắt ngóng trông đứng bên dưới: “Ngươi đưa Ma Bảo đi xử lý chuyện này đi.”
Toàn Phong nhận lấy bức mật thư rồi mở ra xem.
Quả nhiên là gần đây Ma tộc, ma vật bắt đầu tập trung tại Nhược Thủy Uyên, còn nguyên nhân thì vẫn chưa rõ.
Còn có thể là vì nguyên nhân gì nữa?
Không phải Tôn thượng đã mở khe hở ma khí ở đó sao, những kẻ ham chơi đều chạy đến đó để lên mạng hết rồi.
Những ngày Toàn Phong đến quán net làm việc thì thấy bọn ma ấy đều đến đó đăng ký.
Đám nhóc đó muốn đến nhân gian chơi nên đoàn kết một cách đáng kinh ngạc, còn nghĩ cách giấu chuyện khe hở ma khí đi nữa chứ.
Toàn Phong cất lá thứ vào quay người chuẩn bị rời đi, nhưng mới bước được nửa bước thì lại vòng về, cẩn thận tiến lên hỏi: “Tôn thượng, người không cảm thấy nữ quan lúc nãy có gì lạ sao?”
Trạch Duyên ngẩng đầu lên, hoang mang nhìn hắn ta: “Có gì lạ chứ?”
Ma Bảo nhảy ra khỏi lòng Toàn Phong leo lên bàn: “Người thật sự không nhìn ra sao?”
Trạch Duyên ngửa đầu ra dựa vào ghế, hai bên chân mày chau chặt lại trông hơi buồn phiền: “Có chuyện thì nói mau.”
Toàn Phong im miệng.
Ma Bảo: “Vậy ta nói, cái này là người bảo ta nói đấy nhé. Nữ quan đó trông hơi giống bà chủ của tiệm internet.”
Trạch Duyên nghiêng đầu sang: “Ngươi nói Lộ Dao sao?”
Toàn Phong lập tức bổ sung: “Hơn nữa tên của người này cũng là Lục* Dao, thuộc hạ đã hỏi qua nữ quan của Cần điện, cùng tên với bà chủ nhưng lại khác chữ.”
(*) Trong tiếng Trung Lục và Lộ có cùng một phiên âm là Lu
Trạch Duyên giơ tay lên xoa đầu, đứng dậy: “Bỏ đi, chuyện của Nhược Thủy Uyên bổn tôn sẽ đích thân đi xử lý.”
Toàn Phong và Ma Bảo lập tức đuổi theo sau: “Tôn thượng, thuộc hạ và Ma Bảo có thể xử lý tốt chuyện này.”
Trạch Duyên huơ tay, bước chân ra khỏi điện, đi về hướng Cần điện.
Toàn Phong và Ma Bảo tức giận nhìn nhau, lúc nãy không nên nhắc đến nữ quan đó với Tôn thượng làm gì.



Bạn cần đăng nhập để bình luận