Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 675 - Đương nhiên là tôi 4



Chương 675 - Đương nhiên là tôi 4




Đương nhiên là tôi 4
Trong lúc chạy đến địa điểm giao hàng, Lục Minh Tiêu hiếm khi chủ động trò chuyện: “Không phải vì quấn lấy em nên mới nói thế đâu, tôi thật sự không biết phải nên tiếp xúc một cách bình thường với con người như thế nào.”
Lộ Dao không nhịn được châm chọc anh: “Bậy nào, vậy là lúc trước không bình thường đấy à?”
Lục Minh Tiêu: “Bạch Minh, Carlos, Trì Cẩn, Cá voi sát thủ A, Tiêu Cửu, An Yến, Ảnh Đồng, Trạch Duyên đều là người đã từng thật sự tồn tại, chỉ cần diễn theo hành vi mẫu của họ xưa nay là được. Nhưng tôi, tôi chỉ là tôi thôi.”
Hình như là vậy thật. Lộ Dao chậm chạp nhận ra Lục Minh Tiêu bây giờ giống hệt thiếu niên tóc bạch kim trong ký ức của Bất Độc.
Ở thế giới này anh không mượn thân phận của bất kỳ ai cả.
Đột nhiên Lộ Dao nhớ ra một chuyện: “Trừ Bạch Minh ra thì hình như những nhân vật anh từng sắm vai đều biến mất hết rồi.”
Lục Minh Tiêu: “Vốn dĩ đều là người sắp chết mới được tôi lựa chọn.”
Lộ Dao nhớ ra thể chất đặc thù của Lục Minh Tiêu, không khỏi cảm thán: “Vậy tại sao ở đây lại là tên thật và người thật?”
Lục Minh Tiêu bất lực nhìn cô một cái, cố gắng để giọng điệu của mình điềm tĩnh: “Em đến trễ quá, thân phận mượn dùng ban đầu đã chết quá lâu nên bị lấy lại.”
Trong tất cả thân phận Lục Minh Tiêu từng mượn, chỉ có Bạch Minh lúc đó là không biết gì vì cậu ta là vong linh. Còn nguyên chủ của những thân phận khác lúc được kẻ giết thần tìm đến tận nơi thì đã biết số mệnh của mình rồi.
Họ tự nguyện cho mượn thân phận và lập khế ước cấm kỵ với kẻ giết thần mạnh mẽ.
Lộ Dao trừng to mắt: “... Xin lỗi, tôi không biết sẽ như vậy.”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ căng chặt da đầu.
Hình như bà chủ đến thế giới này muộn mất mấy tháng là vì nó.
Lục Minh Tiêu: “Giữa chúng ta không cần xin lỗi.”
Lộ Dao quay mặt nhìn trời.
Tính tình thật sự của Lục Minh Tiêu là như thế này sao? Không ngoài lạnh trong nóng, cũng không cứng miệng.
Là sao vậy?
Lộ Dao: “Anh đã chờ ở đây bao lâu?”
Lục Minh Tiêu: “Khoảng hơn sáu mươi năm.”
Lộ Dao rũ mắt: “... Thật sự rất xin lỗi.”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ không nhịn được muốn quỳ xuống xin lỗi theo.
Lộ Dao chợt nhớ đến chuyện mà cô không thể không quan tâm như nấm mọc sau mưa đã xảy ra ở đại lục Phù Thế, chúng không ngừng hiện ra từng thứ một: “Trạch Duyên khi đó...”
Lục Minh Tiêu ngước lên nhìn trời: “Tình hình thế giới đó khá phức tạp, bị tên nhóc đó chơi một vố, rút mất một phần ký ức của tôi. Cậu ta tưởng người phàm nặng tình, lại dễ sinh thù sinh oán vì tình yêu nên mới sắp xếp ra tình cảnh như thế nhưng cậu ta chẳng hiểu gì về con người, cũng không hiểu chúng ta.”
... Tên này đột nhiên thật biết cách ăn nói, lột da và nặc danh thật sự có ảnh hưởng lớn như vậy sao?
Lộ Dao: “Cậu ta là ai?”
Lục Minh Tiêu: “Không quan trọng.”
Ý của câu này là “Tôi không muốn nói” hoặc “Tôi không thể nói”.
Lộ Dao không truy hỏi nữa, cô đổi sang chủ đề khác: “Tôi còn một nghi vấn.”
Lục Minh Tiêu: “Hửm?”
Lộ Dao: “Nếu anh mượn thân phận và còn phải mượn tính tình và cách cư xử của người ta, vậy người tôi thích lúc đó là Trạch Duyên hay là anh?”
Mặt Lục Minh Tiêu tự nhiên hơi tối sầm lại.
Đương nhiên là anh rồi.
Người cô gặp gỡ ở từng thế giới, tất cả đều là anh và cũng chỉ có mình anh.
Trạch Duyên thật ra đời chưa được bao lâu đã đánh nhau với ma vật ở Nhược Thủy Uyên rồi trọng thương mà chết. Lúc đó nó chẳng khác gì Ma Bảo lúc ở hình dạng cục đen, thậm chí còn không mạnh bằng Ma Bảo, chết đi thì sẽ bị ma vật khác nuốt chửng.
Nhưng ma vật không giống sinh vật khác cho lắm, thân thể tiêu hủy nhưng ý thức lại bất tử. Cục tròn Trạch Duyên không muốn đi chen chúc “một phòng một sảnh” trong cơ thể ma khác, lại trùng hợp gặp được kẻ giết thần thình lình giáng thế.
Trả giá một phen, cục tròn Trạch Duyên đồng ý cho mượn thân phận.
Kẻ giết thần thực hiện điều ước của Trạch Duyên, cho cậu nhóc hóa thành ma vật mạnh nhất.
Cục tròn Trạch Duyên sống chung với Lục Minh Tiêu được hơn trăm năm. Sau khi Trạch Duyên chết, kẻ giết thần Lục Minh Tiêu lấy thân phận của cậu nhóc theo khế ước ban đầu, một mình đánh vào Thiên Uyên Ma cung, trở thành Ma Tôn mạnh nhất trong mấy chục nghìn năm nay.
Chỉ là qua hơn nghìn năm Lộ Dao mới xuất hiện, trong lúc chờ đợi cô, Lục Minh Tiêu xảy ra chút sai sót.
Mất trí nhớ là sai sót lớn nhất của anh, suýt đã khiến mọi sự chuẩn bị uổng phí trong gang tấc.
Nghĩ đến quá khứ, nơi sâu thẳm trong con ngươi của Lục Minh Tiêu nhuốm màu tối sẫm, ánh mắt anh sâu húc và rét lạnh.
Chỉ cần chờ thêm chút nữa, lúc điều ước thành hiện thực...
Hai cây số vốn chẳng xa, chạy xe nên còn tiết kiệm thời gian hơn.
Hai người đã từ xa trông thấy ngã tư phía trước zombie đông nghịt trong lúc đang trò chuyện, ngầm hiểu ý nhau không nhắc đến chủ đề lúc nãy nữa.
Hạ Hoài Tung và Lý Mật hồi hộp chờ trong xe đã sắp tuyệt vọng đến nơi rồi, chợt trông thấy hai chiếc xe đạp điện từ xa chạy đến thì kích động đến mức suýt nhảy cẫng lên.
Lý Mật điên cuồng kéo ống tay áo của Hạ Hoài Tung: “Giáo quan giáo quan, là giáo quan đến!!!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận