Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 931 -



Chương 931 -




Bởi vì phải chuẩn bị sách mới cho kịp nên vào giờ tan làm của khu bảy và khu chín, tiệm sách cũng đóng cửa đúng giờ.
Ngày thứ hai tiệm sách chính thức kinh doanh, có cai ngục của khu tám và khu sáu, tù nhân khu sáu và khu năm lui tới, doanh số còn muốn cao hơn ngày đầu, doanh thu một ngày vượt mức ba triệu tinh tệ.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ đã không muốn nói gì thêm nữa, có lẽ lúc xác nhận chế độ chơi khi chơi trò chơi, thắng lợi đã nghiêng về phía bà chủ một cách vô tận rồi, trái lại nó khiến mấy người đó trông hơi... Giống thằng hề.
Lộ Dao tính sổ sách xong bèn về khu phố thương mại một chuyến.
Dạo này cô ngày đêm trông coi tiệm sách nên chẳng ngó ngàng gì đến các cửa hàng khác, chỉ có cách một ngày lại tranh thủ tuần tra từng cửa hàng.
Ba tiếng sau, Lộ Dao về tiệm sách từ khu phố thương mại, ôm Alfred trong lòng, vào hạt giống không gian với hệ thống bắt tay vào chuẩn bị cho sách mới phải lên kệ vào ngày mai.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ kêu gào: [Đi làm như ngồi tù.]
Lộ Dao: [... Đây có thể được gọi là một câu triết lý đấy. Chúc mừng cậu, cuối cùng cũng biết được sự thật của đi làm.]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [...]
...
Khu sáu, nhà giam.
Nhà giam bình thường sáng trưa chiều đều có giờ ăn riêng cho từng buổi, nhưng nơi này là đảo Quán, tù nhân đều là người máy nên “giờ ăn” tập trung vào buổi tối.
Trong nhà giam không có căn tin mà chỉ có quầy bán đồ.
Buổi tối, tù nhân ở bên ngoài bị đưa về từng nhà giam, có bốn mươi phút để hoạt động trong khu vực quầy bán đồ.
Thường thì giờ này, cai ngục chỉ giám sát hành động của tù nhân qua camera thôi, đa số tù nhân cũng chỉ mua ít dầu dưỡng để bảo dưỡng tứ chi người máy.
Tối hôm nay, khu công cộng bên ngoài quầy bán đồ hiển nhiên nhộn nhịp hơn bình thường, hầu hết các tù nhân đều đang nói về tiệm sách mới mở ở khu tám.
Del ngồi nghe ở một bên, chờ nhóm người bên cạnh bàn cao luận rộng đến lúc kích động nhất, anh ta mới lên tiếng cắt ngang: “Có muốn đọc sách không? Đều là sách mới nhất của tiệm sách, không bán mà chỉ cho thuê, một cuốn một đêm, giá khởi điểm một nghìn tinh tệ.”
Mới đầu không tránh khỏi trắc trở, Del cũng không thấy mất mặt, dưới sự kiên trì không từ bỏ của anh ta, cuối cùng cũng có một người mới vừa đến nhà giam số bảy không lâu tìm anh ta thuê quyển thượng của &LTB;á Tước Monte Cristo>.
Del: “Cuốn này phải hai nghìn tinh tệ.”
Người mới kinh ngạc: “Lên giá vô lý à?”
Del cố gắng chớp mắt người máy, muốn làm ra biểu cảm sinh động: “Tôi nói giá khởi điểm là một nghìn tinh tệ, thuê cuốn này là hai nghìn tinh tệ.”
Del để lộ ra mặt sau của cuốn sách: “Anh xem, giá bán hơn sáu mươi nghìn. Cho anh thuê một đêm cũng đủ để anh đọc mười lần rồi, hai nghìn tinh tệ tuyệt đối không lỗ đâu.”
Người mới chần chừ một lát, thấy có tù nhân khác đến hỏi, anh ta lập tức thuê ngay.
...
Carney đạp máy may cả ngày, sợ phụ tùng phần cánh tay và chân mài mòn nghiêm trọng quá nên đã mua dầu dưỡng đắt nhất, trốn trong góc thoa dầu lên người.
Chờ khi anh ta thoa dầu dưỡng xong đứng dậy, đúng lúc thấy có người đưa sách thuê từ Del cho tù nhân khác, anh ta bèn chớp mắt.
Chẳng trách lại gọi Del là cáo già, Carney không ngờ đến hành vi này.
Ban ngày anh ta còn ngạc nhiên, dù thích đọc sách cách mấy đi chăng nữa thì Del cũng hơi điên cuồng quá mức.
Thì ra là chờ tới lúc này đấy à.
Có một thì sẽ có hai, Del nhân lúc đang trong giờ hoạt động cho thuê hết số sách bỏ không, chỉ để lại &LTBá Tước Monte Cristo> quyển hạ và bộ &LTTây Du Ký>.
Anh ta còn chưa kịp đọc cuốn này, đủ để giết thời gian một đêm rồi.
Carney đi qua chào: “Vẫn là anh nhanh trí.”
Del: “Hồi chút vốn thôi, sách thật sự đắt quá. Bà chủ lại giỏi thế, chẳng chiếm được miếng hời nào.”
Sau này họ cũng có nghe nói về sự tích bà chủ bắt trộm sách, còn tiếc hùi hụi vì mình rời đi sớm quá, không có mặt tại đó để hóng chuyện.
Carney móc sách được giấu kỹ trong buồng máy ra: “Hay là tôi cũng cho thuê vài cuốn?”
Del giới thiệu vài khách hàng cho Carney, toàn là tù nhân lúc nãy tìm anh ta muộn quá nên không thuê được.



Bạn cần đăng nhập để bình luận