Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 826 - Tên này ám chỉ cô lòng dạ thâm sâu khó lường 3



Chương 826 - Tên này ám chỉ cô lòng dạ thâm sâu khó lường 3




Tên này ám chỉ cô lòng dạ thâm sâu khó lường 3
Chu Nghênh và Đan Tê đều mặc quần ống suông thoải mái và áo khoác có mũ trùm.
Chu Nghênh thích màu tím xanh, áo khoác có màu hoa oải hương nhạt, tóc dài buộc lên, kẹp một chiếc kẹp hình bướm sau đầu.
Đan Tê thích màu đen và đỏ nhưng áo khoác là màu trắng. Bộ quần áo đơn giản đi kèm ngũ quan sáng sủa và mái tóc Hime, vẫn khiến người ta chú ý.
Ăn mặc vốn để tiện cho công việc không che lấp được vóc dáng cao ráo và dung mạo tinh xảo vượt trội của họ, vừa xinh đẹp vừa cực kỳ có khí chất, người bên cạnh cũng chỉ dám nhìn thêm hai cái chứ không dám tiến lên bắt chuyện.
Chu Nghênh và Đan Tê thuận lợi vào căn cứ, vì địa chỉ đơn hàng khác nhau nên hai người tách ra.
Đan Tê không thích ánh mắt đánh giá của người đi đường, cũng không đi hỏi đường mà giơ thẻ nhân viên lên tìm khu container theo bản đồ thực tế hiển thị trên mặt sau.
Căn cứ Lê Minh không lớn nhưng Đan Tê không rành đường nên đi được nửa đường lại gặp phải mấy tên du côn bị mù.
Kiếm chuyện là giả, muốn nhân cơ hội sàm sỡ mới là mục đích của họ.
Đan Tê rất ghét hạng người phàm này, tuổi thọ ngắn còn thiển cận, không có năng lực gì, chỉ biết tự tin vô cớ, làm như cứ đông người là có thể thắng được ấy, trong đầu toàn là suy nghĩ lệch lạc.
Năm tên đàn ông cười híp mắt bao vây Đan Tê, tên đàn ông đi đầu giơ tay ra muốn sờ vào mặt cô ấy.
Người qua đường ai cũng cúi đầu đi nhanh hơn, không dám lên tiếng nói chuyện sợ bị mấy người này kéo vào.
Hôm qua Đan Tê đã gặp hạng người này rồi, tối qua trước khi tan làm còn cố tình hỏi Lộ Dao có cần nương tay chút không nữa. Lộ Dao trả lời là chỉ cần không đánh chết, không thì cứ đánh tàn nhẫn vào.
Hạng người này như con gián, không biết đã làm bao nhiều chuyện xấu ở nơi khác trước khi xuất hiện trước mặt cô ta rồi nữa.
Đan Tê mặt mày vô cảm, giơ tay nắm lấy tay tên đàn ông kia vặn nhẹ, tiếng hét thảm cùng với tiếng xương gãy giòn tan vang lên.
Vẻ dung tục trên mặt những người còn lại vẫn chưa lui, lúc này đông cứng thành từng cái mặt nạ cứng đờ, từ từ lùi về sau có ý muốn chạy.
Đều là mấy tên côn đồ thượng đội hạ đạp cũng có gan ỷ mạnh hiếp yếu ở nơi hỗn loạn, gặp phải người hơi cứng chút là quỳ xuống nhanh hơn hết. Đan Tê không quan tâm họ có quỳ hay không, đụng trúng cô ta thì một tên cũng đừng hòng thoát.
Ven đường đất vàng, cô gái trẻ xinh đẹp cao ráo ra tay lưu loát, đánh cho năm tên đàn ông vừa khóc vừa gào, nằm rạp dưới đất xin tha.
Bước chân của người qua đường cũng vô thức chậm lại.
Đám người này cũng được coi là khối u ác tính trong khu container, ngày thường ỷ đông làm không ít chuyện trộm chó giết gà, hôm nay cuối cùng cũng gặp quả báo.
Đan Tê phủi bùn đất trên người, quay người tiếp tục đi giao hàng.
Nhà họ Tang sống ở vị trí khá hẻo lánh ở khu container, vì trong nhà có một người bệnh không thể xuống giường, nửa đêm thường xuyên đau đến rên rỉ không ngừng còn thỉnh thoảng phải thay ga giường nữa, khu nhà ở bình thường quản lý nước rất chặt nên nhiều khi không thể giặt ga giường mà chỉ có thể chà bằng tro, người xung quanh cũng thấy nhà họ ở bẩn.
Người đàn ông bị bệnh tính tình cũng không được tốt, bình thường hay mắng mỏ người nhà, hộ dân xung quanh cũng ngại phiền nên cách xa nhà ông ta.
Lúc Đan Tê tìm thấy Tang Tĩnh, cô ấy đang sàn tro đằng sau container nhà mình, chuẩn bị chà ga giường cha vừa thay. Tang Tĩnh nghe có người gọi tên mình, lúc ngước lên mắt đỏ hoe, trên mặt còn có một dấu tay thấy rõ.
Đan Tê đi qua, từ trong túi vải móc ra phong thư có đựng lá thư, danh thiếp và vàng: “Tôi là nhân viên chạy vặt số mười lăm của cửa hàng dịch vụ chạy vặt, Đan Tê. Có khách hàng nhờ tôi giao phong thư này cho cô.”
Tang Tĩnh lo lắng đứng dậy, đánh giá Đan Tê từ trên xuống dưới nhưng không đưa tay ra: “Nhà chúng tôi không có mối quan hệ tốt với một người đặc biệt nào ở căn cứ cả, cho hỏi là ai nhờ cô đưa đồ tới vậy?”
Đan Tê: “Chúng tôi có nghĩa vụ giữ bí mật, sẽ không tiết lộ thông tin cá nhân của khách hàng.”
Trong mắt Tang Tĩnh vẫn còn nước mắt, khe khẽ lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không thể nhận đồ này.”
Lần đầu Đan Tê gặp phải tình huống này, bỗng chốc không biết nên xử lý thế nào, chỉ đành gửi truyền tin hỏi bà chủ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận