Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1403 -



Chương 1403 -



Xá Thiên không nhìn Phạm Thiên mà chỉ cố gắng tìm kiếm một bóng hình nào đó trong đống tàn tích kia, sau đó bước thẳng đến bên cạnh cô, đôi mắt đỏ ấy cụp xuống, giọng nói rất dịu dàng: “Lộ Dao.”Lộ Dao nắm lấy tay anh đứng lên, xoay người tìm kiếm thanh kiếm Thí Thần trong đống đổ nát kia rồi đưa cho anh: “Đây là thanh kiếm do em và cha mẹ anh hợp sức tạo ra, có tên là Thí Thần. Nhưng đáng tiếc nó lại không hợp với em, anh dùng thử xem có thuận tay không?”Xá Thiên thu thanh đao lưỡi liềm của mình lại, thay bằng kiếm Thí Thần, trên thân kiếm khắc đầy những dòng chữ màu đỏ như máu, còn phần chuôi kiếm thì hiện lên những ký tự màu bạch kim, giống hệt như lúc anh sử dụng thanh đao lưỡi liềm của mình vậy.Anh ngẩng đầu lên nhìn cô: “Thuận tay lắm.”Lộ Dao lùi về sau một bước: “Vậy thì mau giải quyết ông ta đi, em hỗ trợ anh.”Bây giờ không giống như ba năm trước, cô cũng không còn là phàm linh bình thường nữa.Cô muốn sánh vai cùng anh đập tan những gông kiềng xiềng xích trước mặt, vượt qua những khốn cùng gian nan phía trước để quay lại những ngày tháng bình yên mà họ đã từng mong đợi rất nhiều lần.Cảnh tàn sát trên bầu trời của Thần Điện chí cao đã khiến khu vực xung quanh trăm dặm dấy lên biết bao nhiêu cơn gió bão cuồn cuộn, trời đất đảo lộn.Nếu như không có Đoạt Linh trận và sự bảo vệ của các vị thần thì phàm linh trong Chúng Sinh thành và nhân viên có thần chức đều đã bỏ mạng từ lâu rồi.Phạm Thiên đã đọa ma, Lộ Dao bay lên không trung dùng thần lực tạo ra một cây cung màu vàng, dùng sức mạnh Tín Ngưỡng làm tiễn, sau đó kéo căng dây cung, bắn thẳng lên bầu trời.Một mũi tên bay thẳng vào kiếm trận hỗn loạn, thoáng chốc đã hoá thành vô số những cây cung tên ngắn và mảnh hơn.Cơn mưa tên rơi xuống nơi Xá Thiên đang đứng, số tên đó như cơn mưa xuân tưới tắm cho vạn vật, hoá thành những đốm thần lực màu vàng kim chữa lành vết thương trên người anh.Phạm Thiên cũng hứng chịu cơn mưa tên đó nhưng lại đau đớn như đang chịu cực hình, cơ thể bị ăn dần ăn mòn, tạo thành những vết lõm rỉ đầy máu.Nhân thời cơ này, Xá Thiên nhấc kiếm Thí Thần lên nhưng Phạm Thiên đã dùng tay chặn lại.Xá Thiên rút kiếm lại rời khỏi đó, đáp xuống cách chỗ Phạm Thiên ba bước, con dao hình lưỡi liềm màu đen nằm vắt phía sau lưng.Xá Thiên vung thanh đao lưỡi liềm đó lên, Lộ Dao dùng sức mạnh Tín Ngưỡng bện thành một sợi xích trói Phạm Thiên lại.Phạm Thiên chỉ biết đứng yên hứng chịu nhát dao đó, phần đầu dính hờ lại trên còn thể, đôi mắt lạnh lùng như vầng trăng tròn thấm đẫm sắc máu, lướt ngang qua Xá Thiên, nhìn chằm chằm Lộ Dao với nét mặt đầy cay nghiệt.“Đạo của ta đi được hàng chục nghìn năm trên thế giới này, vậy còn đạo của ngươi đi được bao xa đây?”Lộ Dao bình tĩnh đáp trả: “Nếu như thế giới này không cần ta nữa thì bổn thần đây còn có tín đồ. Cho dù có một ngày nào đó ta phải đối mặt với cái chết thì cũng sẽ không cô đơn, đáng thương như ông bây giờ.”Giữa không trung, ánh sáng màu vàng xuất phát từ hồn thể của phàm linh và thần linh bay ra ngoài, rải rác khắp đất trời, trông như những con đom đóm lúc ẩn lúc hiện rồi từ từ không còn ánh sáng nữa.Tín ngưỡng biến mất, nền móng để chống đỡ cho sự tồn tại của Phạm Thiên đang dần sụp đổ.Xá Thiến bay thẳng lên đó, đứng chắn ngay trước mặt Phạm Thiên, giọng nói của ông ta lạnh lùng như băng: “Cậu có biết tại sao ta lại đặt cho cậu cái tên Xá Thiên này không?”Ánh mắt của Phạm Thiên như một lớp tuyết mỏng nhẹ nhàng đáp xuống gương mặt Xá Thiên.Khóe môi Xá Thiên khẽ cong lên, giọng nói chất chứa đầy sự mỉa mai: “Lúc ở trên đảo Thâm Uyên thì ta không biết tên mình. Lúc rời khỏi đảo thì cái tên “Xá Thiên” này đã khắc sâu vào thần hồn. Cho đến nay ta mới nhìn thấy được ảo cảnh mà cha mẹ mình đã để lại. Cái tên “Xá Thiên” này là do cha ta đặt. Ông ấy và mẹ đều hy vọng ta không bị những thù hận này vây lấy, cho nên “Xá Thiên” có nghĩa muốn ta tha thứ cho mọi tội ác của ông.”Xá Thiên triệu hồi kiếm Thí Thần, sức mạnh Tín Ngưỡng như một làn mưa rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, xé nát cả bầu trời.Cũng giống như năm đó Phạm Thiên không giết Thiên Ảnh, nay Xá Thiên cũng để lại cho Phạm Thiên một hơi tàn, nhìn đối phương đay nghiến, không cam tâm chết như thế.Thần thể tan biến, thần tọa tan vỡ, Thần Điện chí cao sụp đổ.Giữa không trung chúng linh như tỉnh mộng.Thì ra Thiên Ma lại chính là vị thần chí cao mà họ đã từng tín ngưỡng.Xá Thiên vẫn nắm thanh trường kiếm trong tay, đứng yên tại chỗ.Lộ Dao mệt đến mức không còn hơi sức gì nữa, ngẩng đầu lên uống hết vô số bình dược phẩm hồi phục, sau đó lại nhét vào miệng một đống đan dược, trước khi Thần Điện hoàn toàn sụp đổ thì lôi ngay một chiếc xe điện từ kho hàng cá nhân ra, đội nón bảo hiểm lên rồi nói với bóng người đang đứng đằng xa kia: “Lục Minh Tiêu, còn đứng đó làm gì nữa thế? Về nhà thôi.”Xá Thiên quay đầu lại, nụ cười xán lạn đó chiếm hết tầm nhìn của anh, anh chầm chậm bước sang đó, đi được nửa đường thì thu kiếm vào, màu tóc bạch kim dần dần biến thành màu tóc như của Thâm Uyên, đôi mắt đỏ ấy vẫn nhìn về phía cô.“Lộ Dao, anh về rồi đây.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận