Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 651 - Vô thi còn sống 5



Chương 651 - Vô thi còn sống 5




Zombie biến mất, có người bắt đầu cảm thấy mình được sống lại rồi.
Trần Hâm nhắc lại: “Tôi nhớ vị trí cất giữ thuốc, nó nằm ngay lầu một thôi, phòng thuốc trung y và tây y nằm rất gần này. Đợi lát nữa chúng ta chia hai nhóm đến đó, ít nhất có thể mang mấy thùng thuốc về.”
Đột nhiên Chiếu Dạ tách dần khỏi đám đông, bước nhanh về phía hành lang phía sau mọi người, được vài bước thì bỗng dừng lại quay đầu gọi Lục Minh Tiêu: “Tôi nghe thấy tiếng của Tiểu Thập Tam, chắc chắn bà chủ đã đến. Anh có muốn đi gặp bà chủ tôi không?”
Cậu ta vừa dứt lời thì mọi người đều quay đầu lại.
Một cô gái tóc ngắn đang chạy từ phía cuối hành lang đến bên này, phía sau còn có một đám zombie đuổi theo nữa, tất cả đều là những con zombie biến dị có tốc độ di chuyển rất nhanh mà họ vừa gặp ban nãy.
Mọi người vừa định nhấc chân lên chạy trốn thì phát hiện những con đường xung quanh đều đã bị chặn hết, khắp nơi đều là những con zombie ban nãy biến mất.
Đội viên đội tìm kiếm trông như những con động vật nhỏ yếu ớt ngoài thiên nhiên, dựa lưng vào nhau dính thành một tụm.
“Đúng là bẫy thật kìa, sao lại như vậy chứ?”
“Có phải cô gái kia có vấn đề không?”
“Chúng ta sẽ chôn thây ở đây mất, tôi không muốn chết đâu.”
An Hạ nhìn Lục Minh Tiêu với ánh mắt mong chờ: “Giáo quan, chúng ta nên làm gì đây?”
Có thể đám đội viên kia không rõ nhưng người làm đội trưởng như họ đều biết thực lực của giáo quan thâm sâu khó lường.
Lúc huấn luyện và làm nhiệm vụ anh chưa bao giờ cần phải dốc hết sức mình cả.
Bây giờ người duy nhất có thể mong chờ chỉ có giáo quan mà thôi, An Hạ không quan tâm người khác nghĩa thế nào, cô ta nhất định phải nghĩ cách để sống tiếp.
Tạ Vũ và Trần Hâm đồng loạt hiểu ý của An Hạ, cả hai đều ngẩng đầu nhìn Lục Minh Tiêu.
Họ cũng không muốn chết đâu.
Lục Minh Tiêu không nói gì, đôi mắt đỏ như máu chỉ nhìn theo bóng dáng đang ngày càng đến gần kia.
Lộ Dao cũng nhìn thấy anh, nụ cười vô thức nở rộ trên gương mặt, như thể hoàn toàn không xem đám zombie biến dị đang đuổi theo sát phía sau ra gì.
Cô chỉ biết dốc hết sức mình mà chạy, mãi cho đến khi gần đến mức có thể nhìn thấy mái tóc ngắn màu bạch kim, đôi mắt màu đỏ tươi, đôi môi tinh xảo, thậm chí còn có thể cảm nhận được sự nóng vội, từ chối và mất tự nhiên đang được anh ẩn giấu sau vẻ bề ngoài bình tĩnh không gợn sóng kia.
“Lục Minh Tiêu!”
Lộ Dao gọi thẳng tên anh, ngay vào giây phút anh ngẩng đầu thì cô đã nhảy lên, rơi thẳng vào vòng tay thoang thoảng mùi hương của anh.
Đúng là anh rồi.
Đội tìm kiếm hoàn toàn không hiểu được cảnh tượng trước mắt.
Cô gái này là ai thế?
Có quan hệ gì với giáo quan?
Bây giờ là lúc họ ôm nhau thắm thiết như thế sao?
Mọi người đứng quanh đó đều đắm chìm trong cảm xúc pha trộn giữa sự kinh ngạc, cảm thán và hoang mang, đồng thời cũng không thể bỏ ngoài mắt đại quân zombie đang không ngừng đuổi đến.
Con sẻ tinh đến cùng với Lộ Dao bay trở lại chỗ Chiếu Dạ, Chiếu Dạ giấu bọn chúng trong cánh tay mình, xếp ngay ngắn thành một hàng, hoàn toàn quên đi việc nhắc nhở bà chủ nguy hiểm đang đến gần.
Đám zombie biến dị đuổi theo Lộ Dao đã gần trong gang tấc, An Hạ hét lớn lên: “Giáo quan, anh đang làm gì thế?”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: “Đến rồi đây này.”
Cổ tay phải Lộ Dao cột vài sợi dây màu đỏ, bay phấp phới theo động tác của cô, lúc này bảy con dao găm bay thẳng ra ngoài.
Cô nâng nhẹ cánh tay mình lên, dao găm phóng ra, sợi dây đỏ kia lập tức được kéo căng, lưỡi dao mỏng manh quay một vòng trên không trung, bay thẳng về phía con zombie biến dị đang chạy ập đến, còn chưa kịp đến gần thì đã đầu lìa khỏi thân.
Sáu con zombie biến dị đầu tiên chạy nhanh về phía này đều bị một nhát chặt đứt đầu, không con nào sống sốt.
Con zombie chạy cuối cùng nhảy cao lên, sau khi thân xác bị chặt đứt ra làm hai thì vẫn ngang bướng mở miệng ra, lúc này hàm răng của nó chỉ còn cách ót Lộ Dao còn chưa đến năm centimet, thậm chí tóc của Lộ Dao còn lướt ngang qua gò má đã thối rữa của nó nữa, dường như là gần trong gang tấc.
Lúc cái đầu như củ khoai tây mọc mầm rơi xuống thì đã bị một cánh tay đón lấy rồi nhẹ nhàng ném ra xa.
Phiền phức của Lộ Dao đã được giải quyết xong, sau đó lại nhìn chằm chằm người trước mặt mình, không kiềm lòng được cúi đầu cắn lên môi đối phương một cái.
Lục Minh Tiêu lập tức sững sờ tại chỗ.
Dường như cùng lúc đó, phía sau anh vang lên một tiếng kêu la thảm thiết.
Trần Hâm ôm lấy cánh tay trái của mình nằm lăn lóc dưới đất, trong tiếng kêu la thảm thiết kia là nỗi sợ hãi khi đối mặt với cái chết.
Củ khoai tây mà Lục Minh Tiêu ném ra lúc nãy lại trùng hợp bay về phía Trần Hâm đang đứng.
Trần Hâm vội vàng tránh đi nhưng cánh tay trái lại bị củ khoai tây đó cắn bị thương, còn mất đi một lớp da nữa!



Bạn cần đăng nhập để bình luận