Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 211 - Không ngờ chúng nó lại thích thật 2



Chương 211 - Không ngờ chúng nó lại thích thật 2




Không ngờ chúng nó lại thích thật 2
Trên mỗi bông bồ công anh có một trăm hai mươi hạt giống. Hai bông tổng cộng là hai trăm bốn mươi hạt, tương đương với hai trăm bốn mươi tờ rơi.
Nhưng hai trăm bốn mươi hạt giống này không thể nào trùng hợp gặp được hai trăm bốn mươi người được. Chắc chắn trên đường đi sẽ bị rơi rớt ít nhiều.
Ưu điểm lớn nhất của phương pháp này chính là tiện lợi. Lộ Dao không cần phải tự chạy ra ngoài đứng trên đường phát tờ rơi nữa.
Hạt giống bồ công anh bay theo gió, luôn sẽ có mấy hạt giống gặp được mục tiêu phù hợp.
Tu vi của đám sẻ tinh thấp nên không dám đi quá xa núi Bất Tiên.
Nhớ lời Lộ Dao dặn nên chúng nó tránh Hành Trạch tông đi, thổi bồ công anh ra ngoài từ một hướng khác.
Hắc Yến và Thúy Vũ thì mang bông bồ công anh còn lại tới thành Lưu Tiên gần đó rồi thổi cho nó bay theo gió.
...
Trong gió đêm lành lạnh, hạt giống bồ công anh lặng lẽ bay xuống, đậu trên một cây hoa đào.
"Ầm..."
Hạt giống nổ tung làm trục cuốn truyền tống và phiếu ưu đãi rơi xuống.
Một màn ảnh mở ra giữa không trung, trong đó chiếu cảnh một tiểu yêu đi vào một cửa hàng quái dị rồi nói với người đàn ông ngồi sau quầy: "Quản lý, mở máy cho ta."
Sau đó tiểu yêu nhận số, xoay người đi vào trong, tìm đúng chỗ rồi ngồi xuống. Người tí hon trong cái hộp phía trước tiểu yêu đó bắt đầu hoạt động, âm thanh trò chơi vui nhộn cũng bắt đầu truyền ra.
Tiểu yêu điều khiển nhân vật thoải mái qua cửa rồi bất chợt ngẩng đầu kêu: "Quản lý, pha cho ta tô mì, thêm một cây xúc xích nữa."
Một lát sau, người đàn ông tên "Quản lý" kia bưng mì gói tới. Mùi thơm đậm đà kia tràn ra khắp màn hình.
Một luồng sáng hồng hồng vọt ra khỏi cây hoa đào, đậu xuống cành cây trơ trụi rồi huyễn hóa ra một thiếu niên tóc hồng trong trang phục thoải mái.
Trong màn ảnh, tiểu yêu bưng mì ăn liền lên húp xì xụp, ăn xong lau miệng rồi lại tiếp tục điều khiển người tí hon trong cái hộp trước mặt đi chém giết.
Đoạn phim này hoàn toàn không hề kịch tính hay sử dụng kỹ thuật diễn xuất cao siêu gì, chỉ phô bày đặc điểm của quán Internet Cafe mà thôi.
Thiếu niên tóc hồng nhặt trục cuốn ma pháp và phiếu ưu đãi đang treo lủng lẳng trên nhánh cây lên, thấy bên trên có mấy chữ "Quán Internet Cafe vượt thời không Lộ Dao" cực to. Nhớ tới biển hiệu của cửa hàng xuất hiện trong màn ảnh vừa rồi, thiếu niên khẽ nhướng mày một cái.
Cái bẫy này vụng về hết biết.
...
Núi Bất Tiên, quán Internet Cafe vượt thời không.
Sau khi xong nhiệm vụ, đám sẻ nhỏ vừa quay lại đã thấy Lộ Dao đặt một bức tranh trên bàn.
Trong tranh có một thiếu niên với mái tóc ngắn màu nâu rối bời trông chẳng khác gì cái tổ chim, đôi mắt đen láy như hạt đậu đen vậy, dưới mắt còn có một chấm nhỏ tròn tròn nữa.
Trông thấy thiếu niên trong bức tranh, đám sẻ tinh đồng loạt dừng bước.
Lúc nãy chúng nó vô tình chạm trúng làm nổ một hạt giống bồ công anh nên đã thấy được thước phim kia.
Thiếu niên xuất hiện trong đó chính là người trong bức tranh trước mặt này.
Rõ ràng là nhìn qua thì chẳng có gì đặc biệt nhưng chẳng hiểu sao đám sẻ tinh lại cảm thấy người này rất vừa mắt mình.
Lộ Dao đi ra ngoài nghe điện thoại vào bắt gặp đám sẻ đang đờ ra đấy. Cô cười hỏi: "Sao vậy? Chúng mày thích bức tranh này hả?"
Sẻ tinh ngoẹo đầu nhìn lại rồi chiêm chiếp mấy tiếng, cũng không biết là đang nói cái gì.
Lộ Dao cầm bức tranh trên bàn lên đưa cho chúng nó: "Thích thì cho này."
Thế là đám sẻ tinh ngậm tranh chạy mất.
Thước phim trong hạt giống bồ công anh kia là sản phẩm do tổ biên tập hậu kỳ của rạp chiếu phim phối hợp quay chụp ở cửa hàng đồ ăn nhanh và quán Internet Cafe, sau đó cắt nối mà thành.
Thiếu niên xuất hiện trong đó là người trong tranh Lộ Dao vẽ.
Diễn viên đến từ cửa hàng đồ ăn nhanh đã dùng ảo thuật hóa trang theo hình mẫu Lộ Dao tạo ra kia.
Mà nguyên mẫu của thiếu niên trong tranh thì chính là đám sẻ tinh này.
Lộ Dao không có nhiều thời gian lên ý tưởng nhân vật nên đã tiện tay vẽ luôn một bức tranh nhân cách hóa sẻ nhỏ.
Không ngờ chúng nó lại thích thật.
...
Bảy giờ tối, Trình Diệp đứng dậy từ sau quầy bar, chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc tan làm.
Bình thường thì quán Internet Cafe không đóng cửa sớm vậy. Từ đêm đến rạng sáng là lúc nhiều khách nhất, cũng là thời điểm vàng để quán mở cửa làm ăn buôn bán.
Nhưng quán Internet Cafe của khu phố thương mại mới khai trương được mấy ngày, khách chỉ mới được lác đác mấy người nên hôm nào cũng đóng cửa vào lúc này.
Trình Diệp cảm thấy hẳn là bà chủ đang thông cảm cho tình hình sức khỏe của mình.
Mấy hôm nay quán cũng đã thử tuyển thêm nhân viên mới. Bà chủ đã đi phỏng vấn mấy người rồi nhưng kết quả không được lý tưởng cho lắm.
"Quản lý, mở máy cho ta." Một giọng nói xa lạ truyền tới từ trước cửa.
Trình Diệp ngẩng đầu lên thấy một... thiếu niên tóc hồng đồ hồng đứng ngay trước quầy bar.



Bạn cần đăng nhập để bình luận