Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 366 - Sao bổn tôn có thể nhận nhầm người trong tim mình được? 3



Chương 366 - Sao bổn tôn có thể nhận nhầm người trong tim mình được? 3




Sao bổn tôn có thể nhận nhầm người trong tim mình được? 3
Trình Diệp đứng bên ngoài gõ cửa phòng nghỉ: "Sắp bắt đầu rồi, mọi người chuẩn bị xong chưa?"
Chung Liên Gia đứng dậy đi ra ngoài đầu tiên.
Bên ngoài, các thành viên đội tu chân đang đứng trước quầy bar, trông cực kỳ khí thế.
Thấy bà chủ và các đối thủ đi ra ngoài, thành viên đội tu chân có hơi bất ngờ.
Mấy ngày trước lúc bọn họ luyện tập, bà chủ cũng thường xuyên mở máy chơi nhưng đánh chẳng ra thể thống gì cả.
Nếu hôm nay bà chủ cũng ra sân thì phần thắng của bọn họ càng lớn hơn rồi.
Hai đội đối mặt chào nhau rồi cùng xoay người đi về phía đấu trường.
Lúc này, một thiếu nữ dáng vẻ ưa nhìn đẩy cửa chạy vào, ánh mắt hốt hoảng đảo quanh quán một vòng. Sau khi tìm được bà chủ, thiếu nữ vội vàng chạy tới.
Hùng Bình Bình: "Bà chủ, nghe nói An An mất tích phải không?"
Lục Dao rất phiền lòng. Chỉ là một con bán yêu thôi mà sao ngày nào cũng có người hỏi thể nhỉ
"Nó ham chơi, có lẽ mấy ngày nữa sẽ về thôi."
Hùng Bình Bình: "Nhưng Giảo Nương đã tìm khắp núi Bất Tiên rồi nhưng không thấy An An đâu cả."
Đang ở trước mặt mọi người nên Lục Dao phải kiềm chế sự cáu kỉnh đáp: "Ngươi khoan hãy sốt ruột, lúc này quán đang bận, chờ kết thúc cuộc thi đấu rồi ta đi tìm với ngươi. An An đang trong độ tuổi ham chơi mà, có khi chơi chỗ nào đó vui quá quên về cũng nên."
Lòng Hùng Bình Bình khó chịu như bị cả nghìn con kiến gặm cắn vậy. Cô bé lấy hết can đảm nói: "Nhưng mà sáng hôm đó An An ra ngoài với tỷ cơ mà, sao chỉ có mỗi mình tỷ về mà An An thì không chứ?"
Các tuyển thủ mãi không vào chỗ ngồi, khách đứng trên tầng hai chờ sốt ruột nên bắt đầu ồn ào.
Đội tu chân đi ở phía trước cũng dừng bước quay đầu lại nhìn thành viên đội khu phố thương mại.
Má Lục Dao hơi nóng lên.
Nàng ta chưa từng đặt con gấu trúc yêu kia vào mắt nên ngay cả một thứ giả mạo thay thế cho cậu nhóc cũng chẳng thèm làm.
Không ngờ sơ suất này lại gây ra nhiều khó khăn cho nàng ta như vậy.
Đúng lúc này, một luồng sáng màu vàng pha lẫn màu đen bay từ ngoài cửa vào, sau đó rơi xuống trước đám người biến thành một thanh niên tóc đen đồ đen.
Chẳng biết Trạch Duyên đi đâu về mà trên vạt áo dính đầy bụi bẩn.
Hắn giơ tay dùng pháp thuật tẩy rửa sạch sẽ rồi quay đầu lại hỏi Tiểu Chung đứng gần mình nhất: "Bà chủ nhà các ngươi đâu rồi?"
Tiểu Chung: "..."
Mấy ngày nay Lục Dao không chủ động liên lạc với Trạch Duyên bởi vì bình thường Lộ Dao rất ít khi chủ động liên lạc với hắn.
Nàng ta vẫn luôn trông ngóng mong chờ hắn tới. Giờ thấy được người thật rồi, Lục Dao lập tức vứt Hùng Bình Bình qua một bên, ba bước nhập làm hai nhào lên cười dịu dàng: "Ngươi về rồi."
Trạch Duyên liếc nàng ta một cái một cái, cũng chẳng thèm để ý mà lại hỏi Tiểu Chung lần nữa: "Lộ Dao đâu rồi?"
Nụ cười trên mặt Lục Dao cứng đờ.
Bầu không khí quái dị đột ngột lan tràn. Các thành viên đội tu chân cũng từ từ quay lại.
Kiếm tu đồ đỏ đến từ Thiên Diễn tông hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Dưới ánh mắt áp lực nặng như núi của Ma Tôn, Tiểu Chung đành phải nhắm mắt nhắm mũi chỉ về phía Lục Dao: "... Bà chủ... Ở đây."
Trạch Duyên quay sang nhìn Lục Dao lần nữa, giọng nói cũng trở nên sắc lạnh: "Không phải nàng ấy."
Lục Dao chủ động tiến lên: "Trạch Duyên, có phải ngươi mệt quá rồi không? Chúng ta ra phía sau nói chuyện đi."
Vừa dứt lời, nàng ta lại bổ sung: "Tiểu Lưu, ván này ngươi đánh đi, ta chưa lên được."
Trạch Duyên lui về phía sau một bước tránh cánh tay Lục Dao giơ ra muốn kéo mình, sau đó huyễn hoá ra một đoá sen vàng chọc thẳng vào người nàng ta.
Những chiếc gai ngắn mọc ra từ thân sen dễ dàng rạch rách da và xuyên qua da thịt nàng ta, để lại những vết máu nhuộm đỏ quần áo.
Chỉ mấy giây ngắn ngủi mà Lục Dao đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, đau đến nỗi mặt mày nhăn nhúm, môi tái nhợt.
"Ngươi... Sao ngươi lại biết... Ta không phải nàng ta?"
Đôi mắt màu máu của Trạch Duyên lạnh như băng, giọng nói cũng không hề kém cạnh: "Sao bổn tôn có thể nhận nhầm người trong tim mình được?"
Toàn Phong và Ma Bảo mới đuổi tới, còn chưa kịp thở dốc đã nghe Tôn thượng nói lời xấu hổ.
Đội tu sĩ gần đó cũng bối rối quay sang nhìn nhau.
Trạch Duyên siết chặt ngón tay khiến quần áo Lục Dao càng đẫm máu: "Nàng ấy đang ở đâu?"
Lục Dao cố gắng cong môi lên nặn ra một nụ cười: "Ngươi tới chậm một bước rồi."
Trạch Duyên nhíu chặt mày, sát khí tỏa ra ngoài.
Tiểu Chung lấy hết can đảm đi lên ngăn cản: "Tôn thượng đừng kích động!"
Cơ Chỉ Tâm cũng lên tiếng: "Tạm thời bà chủ vẫn an toàn."



Bạn cần đăng nhập để bình luận