Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 72 - Khiêm tốn chút đi! 4



Chương 72 - Khiêm tốn chút đi! 4




Khiêm tốn chút đi! 4
Lộ Dao: "Nhiều nhất là hai người. Anh cân nhắc cho kỹ rồi gửi tên họ và cách liên lạc của những người đó cho tôi."
Phó Trì: "... Được, cảm ơn cô."
Giờ làm việc của Phó Trì toàn là nửa đêm bắt đầu, buổi trưa tan ca.
Sau khi nói chuyện với Lộ Dao xong, anh ta cũng không ở lại lâu nữa mà xoay người đi về bãi đậu xe, trong lòng vẫn đang đau khổ làm phép trừ.
Chỉ có hai chỗ thì nên mời ai đây?
---
Lộ Dao xoay người vào khách sạn rồi đi tới bên bệ cửa sổ, vỗ nhẹ lên vai Cơ Thanh Nghiên: "Tôi nhớ cô đã từng làm một công việc lập trình viên phải không?"
Cơ Thanh Nghiên dừng việc đang làm trong tay lại, gật đầu: "Tóc rụng từng mảng từng mảng, nhịp tim tăng thất thường, dạ dày kém đi, thật sự không chịu nổi nữa nên tôi muốn được nghỉ ngơi một thời gian. Sau đó chuyện vui từ trên trời rớt xuống để tôi đến được nơi này."
Lộ Dao thở dài: "Giờ tôi có một nhiệm vụ nhỏ liên quan đến mảng này muốn giao cho cô, tiền công tính riêng. Cô có hứng thú không?"
Cơ Thanh Nghiên chớp mắt: "Bao nhiêu vậy bà chủ?"
Lộ Dao: "Cô viết giúp tôi một trang web phù hợp với thói quen và khiếu thẩm mỹ của người hiện đại nhé. Đặt tên là... Thôi tên thì để đó lát nữa tôi nghĩ cái đã."
Chắc chắn là trụ sở của mạng nội bộ trong khu phố thương mại sẽ nằm ở Vùng đất của những giấc mơ, nhưng mà khiếu thẩm mỹ của các nhân viên kỹ thuật nơi đó có hơi phức tạp chút.
Lộ Dao nghĩ tới nghĩ lui mãi rồi quyết định thuê người ngoài mở đường trước, rồi sau này lại dung hợp với kỹ thuật ở Vùng đất của những giấc mơ sau.
Nếu Cơ Thanh Nghiên bằng lòng tiếp nhận công việc này thì Lộ Dao sẽ không cần tìm người khác nữa. Việc tiến hành trao đổi chi tiết cũng dễ dàng hơn nhiều.
Đây là lần đầu tiên Cơ Thanh Nghiên nghe nói đến một kế hoạch xây dựng mạng nội bộ trong một khu phố thương mại.
Chỉ là nghĩ đến việc sau khi hệ thống này được xây dựng thành công, cô ấy sẽ không cần ngày nào cũng phải ngồi xóa video và hình ảnh liên quan đến khách sạn trong điện thoại di động, còn có thể chia sẻ những câu chuyện dễ thương của những người dễ thương trong khách sạn cho các đồng nghiệp khác, cũng có thể tiếp xúc với nhiều thông tin ở những cửa hàng khác nữa.
Trí tưởng tượng của Cơ Thanh Nghiên bay cao bay xa. Cô ấy hưng phấn gật đầu liên tục: "Tôi nhận tôi nhận tôi nhận!!!"
Lộ Dao ngồi xuống, bắt đầu bàn bạc chi tiết về mạng nội bộ trong khu phố thương mại với Cơ Thanh Nghiên.
---
Hai ngày trôi qua nhanh chóng.
Chạng vạng tối, mây mù phủ kín bầu trời, tiếng gió rít gào đột nhiên vang lên ngoài khách sạn.
Lộ Dao đứng ở dưới bệ cửa sổ đút thêm rơm vào chuồng cho heo đỏ.
Đến mùa Mộ Nguyệt một cái là đại lục Nitraan lại khan hiếm thực vật tươi mới. Người tí hon Nitraan thường để dành rất nhiều cỏ khô trong mùa Nhật Dương, chờ đến mùa Mộ Nguyệt giá rét sẽ cắt nhỏ cỏ khô ra nuôi heo đỏ.
Lộ Dao cũng học theo phương pháp nuôi heo con của bọn họ, nhưng vì không tìm được cỏ khô nên cô đã lên mạng mua một ít đồ ăn cho hamster.
Khỏi phải nói, heo con rất thích ăn thứ này.
Ngồi nhìn con heo con mini dáng người mập ú ăn là một cách để giải quyết cảm giác áp lực hiệu quả. Lộ Dao có thể đứng ở đây nhìn cả nửa ngày không chán.
Ảnh Đồng nằm trên lan can bệ cửa sổ gọi cô: "Lộ Dao."
"Hả?"
"Kỳ đóng băng dày đến rồi."
Lộ Dao đứng dậy: "Kỳ đóng băng dày làm sao?"
Ảnh Đồng: "Còn chưa dọn tàu hoả vào."
Mặc dù mấy ngày nay không có khách, nhưng người tí hon Nitraan trong khách sạn vẫn ra ngoài dùng tàu hoả đi hóng gió. Ngày nào bọn họ cũng phải ra ngoài chạy hai vòng.
Bình thường đoàn tàu sẽ đậu bên ngoài.
Hôm nay gió lớn, có thể buổi tối sẽ còn nhiều tuyết rơi nữa nên đúng là phải ra cất tàu đi thật.
Lộ Dao xoay người, chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến.
Ảnh Đồng nhảy lên cánh tay cô, níu lấy lớp vải leo lên: "Tôi đi với cô."
Lộ Dao kéo cửa ra, nghe tiếng gió thổi ào ào qua hàng rào tre, phát ra những tiếng vang chói tai.
Gió lớn đến nỗi có thể thổi bay cả một người lớn. Không thấy đoàn tàu dựng trước cửa đâu, chắc là bị gió thổi bay rồi.
Lộ Dao ngó trái ngó phải nhìn một hồi rồi kéo Ảnh Đồng trên vai mình xuống nhét vào túi áo khoác: "Gió lớn quá, tốt nhất là anh nên tránh vào túi tôi đi."
Ảnh Đồng ngồi thành một cục trong túi áo ấm áp, vẻ mặt chợt cứng lại: "..."
Lộ Dao đi về phía trước chừng hơn hai mươi mét, cứ cảm thấy như gió muốn thổi mình bay lên trời.
Cô mất kiên nhẫn vỗ nhẹ lên túi: "Được rồi, không tìm thấy đâu nữa, tối nay tôi làm lại một đoàn tàu mới vậy."
Coi như là cho anh câu trả lời.
Lộ Dao khó khăn xoay người, khom lưng để đứng vững hơn rồi quay về.
"Ầm..."
Một hòn đá ở phía đối diện bay trúng người Lộ Dao, phát ra một tiếng vang nặng nề.
Lộ Dao vô thức giơ tay ra ngăn cản, ai ngờ lại bắt trúng thật. Chỉ là cô cảm thấy có gì đó hơi kỳ quái.
Cô cúi đầu nhìn, vẻ mặt dần trở nên ngạc nhiên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận