Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 678 - Không hề bám chút nào 3



Chương 678 - Không hề bám chút nào 3




Không hề bám chút nào 3
Sau khi ngắt máy truyền tin Lộ Dao mới nói với hai người họ: “Nói một cách nghiêm túc thì phạm vi kinh doanh của cửa hàng dịch vụ chạy vặt bọn tôi vẫn chưa mở rộng đến khu vực đường Xương Thịnh. Nhưng bây giờ cũng có nhân viên chạy vặt đang rảnh nên có thể nhận đơn, thu phí gấp đôi. Nếu hai người đồng ý thì có thể đặt đơn.”
Xe van bị chết máy, gần đây cũng không có trạm xăng dầu nào, Lý Mật và Hạ Hoài Tung đã bị tra tấn tinh thần cả một đêm, bây giờ không còn sức lực gì nữa, họ chỉ muốn nhanh chóng tìm được một nơi an toàn để nghỉ ngơi, hoàn toàn không quan tâm đến phí chạy vặt gấp đôi kia, thẳng thừng đặt đơn ngay mà không suy nghĩ gì thêm.
Lộ Dao và Lục Minh Tiêu phải tiếp tục công việc của mình, mục tiêu hôm nay của họ là phải phủ sóng mạng lưới nguyện lực ra phạm vi năm mươi kilomet trong ngày hôm nay.
Sau khi hai người họ rời khỏi đó, Lý Mật và Hạ Hoài Tung lại quay trở lại trong chiếc xe van, đợi nhân viên chạy vặt đến đón họ đi.
------
Phạm vi năm mươi kilomet không hề nhỏ, nó sắp ra đến vùng ngoại ô thành phố luôn rồi, vì thế lượng công việc của họ rất nặng nề.
Nhưng có Lục Minh Tiêu đi cùng nên khi màn đêm xuống thì cũng không còn thấy sợ gì nữa, Lộ Dao chỉ tăng ca đêm một ngày mà đã có thể hoàn tất công việc lắp đặt toàn bộ thiết bị thu tín hiệu rồi.
Lúc hai người họ về đến cửa hàng thì đã mười giờ tối hơn, chiếc xe điện đã được cải tạo hầu như không gây ra tiếng động gì, vì thế cũng không làm ồn đến những hộ dân xung quanh và thu hút đám zombie đang lang thang gần đây.
Nhưng sau khi màn đêm buông xuống, trên con đường Quan Âm này chỉ còn có cửa hàng dịch vụ chạy vặt là còn sáng đèn, Lộ Dao và Lục Minh Tiêu vừa về đến thì vẫn bị các gia đình sống gần đó phát hiện.
Lộ Dao dừng xe điện trước cửa cửa hàng dịch vụ chạy vặt.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: “Con đường này bắt đầu đông đúc hơn rồi.”
Lộ Dao chưa kịp hỏi gì thì những sinh viên đại học sống bên cạnh cửa hàng dịch vụ chạy vặt đều chạy ra ngoài, căn nhà cách nhà của Đường An Kỳ một căn cũng có hai đứa nhỏ chạy ra theo.
Mặt tiền còn lại của cửa hàng dịch vụ chạy vặt, đồng thời cũng là bên cạnh nhà của Khương Nghệ Phỉ và Chu Minh Dương cũng đã có người mới dọn vào ở, chính là Lý Mật và Hạ Hoài Tung.
Lộ Dao thấy có nhiều người đứng tụ tập trước cửa cửa hàng dịch vụ chạy vặt như thế thì ngạc nhiên: “Mọi người đều dọn đến đường Quan Âm hết rồi sao?”
Trịnh Hàm và Trịnh Hân Hân đều do Harold đưa đến, thấy hai đứa bé vẫn còn nhỏ, muốn sống sót bên ngoài một mình như thế cũng không dễ dàng gì nên Harold đã đưa chúng đến gần cửa hàng dịch vụ chạy vặt.
Hai anh em gặp được tiểu đội Đường An Kỳ nên đã trò chuyện một lúc, cuối cùng Trịnh Hàm quyết định cả hai anh em sẽ ở lại đây.
Vì căn nhà bên cạnh Đường An Kỳ đã bị Đinh Tình đặt cọc nên hai anh em chỉ có thể ở cạnh nhà Đinh Tình.
Tiểu đội Đường An Kỳ tìm hiểu sơ qua tình hình của hai anh em Trịnh Hàm xong thì chiều hôm đó đã đến chợ vật liệu xây dựng tìm kiếm nguyên vật liệu giúp họ, sau đó lại nhờ nhân viên chạy vặt đưa về.
Trước khi trời tối họ đã giúp hai anh em thay xong cửa cuốn bên ngoài cửa, như vậy ban đêm mới có thể yên tâm nghỉ ngơi được.
Còn Lý Mật và Hạ Hoài Tung được Tù Ngọc đưa về.
Họ nói muốn tìm một nơi an toàn chút để dừng chân, lúc đó Tù Ngọc đã nghĩ ngay đến phương án xây dựng khu vực an toàn mà tối qua bà chủ đã nhắc đến, vì thế Tù Ngọc không thèm nghĩ ngợi gì đã đưa hai người họ đến đường Quan Âm.
Tiểu đội của Lý Mật cũng đã gặp được tiểu đội nhiệt tình của Đường An Kỳ, hai bên trò chuyện được một lúc thì Lý Mật và Hạ Hoài Tung đã quyết định ở lại gần cửa hàng dịch vụ chạy vặt, họ chọn căn nhà bên cạnh Khương Nghệ Phỉ.
Lộ Dao bị những hàng xóm nhiệt tình vây trước cửa cửa hàng dịch vụ chạy vặt.
Harold nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài thì biết Lộ Dao đã về. Qua một lúc lâu cũng không thấy cô vào nên đã bước ra ngoài xem thử.
Chương Thư và những nhân viên chạy vặt khác đã tan làm, chỉ còn lại một mình Đinh Tình và Harold ở lại trông cửa hàng.
Màn đêm vừa buông xuống không lâu thì Bất Độc từ khách sạn suối nước nóng đến tìm Lộ Dao, vừa nghe nói cô chưa về thì còn định ra ngoài tìm cô, nhưng sau đó đã bị Harold ngăn lại, ở đến giờ vẫn chưa rời đi.
Bất Độc đi theo Harold ra ngoài, đứng trước cửa hét lên: “Mẹ ơi.”
Phía Lộ Dao đang rất náo nhiệt, nhưng vì tiếng “mẹ” này mà đột nhiên im ắng hẳn.
Hàng xóm từ từ quay đầu lại, nhìn cậu nhóc đang đứng trước cửa kia.
Cậu nhóc ấy trông lớn hơn Trịnh Hân Hân, cậu nhóc có mái tóc ngắn màu bạch kim, vừa mềm vừa óng ả, ôm sát vào hai bên mặt mũm mĩm tròn trịa của cậu bé.
Cậu nhóc cũng có một đôi mắt màu đỏ rất sáng, trông rất giống nhân viên chạy vặt tóc bạch kim mới đến của cửa hàng, nhưng khi nhìn kỹ lại đôi mắt ấy thì lại cảm thấy trông giống bà chủ hơn.
Lộ Dao không ngờ Bất Độc sẽ đến đây, thấy cậu đứng mãi trước cửa không động đậy nên đã vẫy tay: “Có thể ra đây không?”
Bất Độc khẽ mím môi, ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông đứng phía sau Lộ Dao rồi nhấc chân bước ra khỏi cửa.
Đường An Kỳ lấy làm lạ, nhìn qua nhìn lại giữa Lộ Dao và Bất Độc, lòng đầy tò mò, tiếng “mẹ” đó chắc không phải gọi bà chủ thật đấy chứ?
Bất Độc bước vội đến trước mặt Lộ Dao: “Mẹ ơi.”
Lộ Dao ngồi xuống xoa lên mái tóc mềm mại của cậu: “Xem ra ở thế giới này con có thể ra ngoài được. Thời tiết bắt đầu trở lạnh nên hình như con có thể tự do ra ngoài rồi.”
Bất Độc ngoan ngoãn gật đầu, không kìm được thốt lên: “Mẹ ơi, con cũng muốn trở thành nhân viên chạy vặt.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận