Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 612 - “Cảm ơn cô.” 1



Chương 612 - “Cảm ơn cô.” 1




“Cảm ơn cô.” 1
Trần Phúc chống tay xuống sàn cố gắng nhích về phía cổng lớn, miệng gọi: “Tình Tình, Tình Tình, xin lỗi, tôi xin lỗi cô, cô đừng manh động.”
Cô gái được gọi là “Tình Tình” đi đến trước mặt Trần Phúc, cầm kiếm bằng hai tay giơ lên đâm vào thân dưới của gã rồi đẩy mạnh vào một cái, sắc mặt Trần Phúc chợt trắng bệch, mồ hôi tuôn ra chảy dọc trên da.
Sắc mặt của cô gái lạnh lùng, rút kiếm ra rồi đâm mạnh vào lại.
Mỗi một nhát đâm, Trần Phúc hét thảm một tiếng như giết lợn.
Bên ngoài cổng chính truyền đến tiếng máy móc của động cơ xe, ba tên đàn ông còn lại chuẩn bị chạy, thế là Tình Tình cầm kiếm lên chạy ra.
Trần Phúc ngã trên sàn, máu đỏ sẫm chảy lênh láng, nhanh chóng tụ thành một bãi.
“Khặc khặc— Khặc khặc—”
“Khặc khặc— Khặc khặc— Khặc khặc—”
Âm thanh kỳ lạ khàn đặc đứt quãng truyền đến từ hành lang gần đó, Trần Phúc ớn lạnh sống lưng, xoay người muốn bò dậy chạy ra ngoài, đôi chân còn đang tuôn máu nên gã đứng không nổi.
“Leng keng— Leng keng— Lộp bộp lộp bộp— Bộp!”
Một con zombie từ trên cầu thang lăn xuống, lăn vài vòng rồi va vào bức tường hành lang.
Nó ngã sõng soài lộ ra cần cổ chỉ lòi xương, gương mặt nhăn nhúm chỉ có đôi mắt đầy máu vừa to vừa trong nhìn chòng chọc vào Trần Phúc cách đó chưa được hai mươi mét.
Trần Phúc quay lại vừa hay va vào ánh nhìn của nó, gã hét lên thảm thiết một tiếng rồi bò trên sàn bằng cả tay lẫn chân như con chó, miệng cứ kêu “cứu tôi”.
Con zombie chậm rãi chuyển động cổ, muốn đứng dậy.
Lộp bộp lộp bộp, lại thêm vài con zombie lăn từ trên cầu thang xuống nữa, va vào người con đầu tiên.
Không ngừng bị máu tươi thịt sống và tiếng hét thu hút, chúng như tìm thấy cách để xuống lầu, đang ồ ạt nối đuôi nhau lăn từ trên lầu xuống.
Khi ba người bên ngoài nghe thấy tiếng hét đầu tiên còn xuống xe định tới giúp, nhưng khi họ đi vào lại thấy Trần Phúc đang chạy ra, bỗng dưng thấy tình hình bất ổn nên vội vàng chạy ra chuẩn bị đi.
Họ tưởng Trần Phúc có thể chạy ra, sau khi ngồi lên xe còn chờ ngoài cổng tầm ba mươi giây, nhưng không chờ được gã nên chuẩn bị chạy.
Ở cổng lớn phòng khám, lúc Tình Tình chạy ra thì chiếc xe Van màu trắng đã sắp chạy đến chỗ chiếc xe đạp điện của Lộ Dao rồi.
Cô ấy không màng gì nữa, xách kiếm đuổi theo. Thế nhưng với tình trạng sức khỏe lúc này của cô ấy thì chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe chạy đi càng ngày càng xa.
Lộ Dao đứng ở cổng lớn phòng khám nhìn bóng lưng thẳng tắp thê lương ấy, khe khẽ thở dài buông Trương Thư Lan ra, giơ đoản kiếm trong tay lên nhắm chính xác vào chiếc xe Van rồi quăng mạnh ra như phóng lao.
Khoảnh khắc đoản kiếm bay ra, bên ngoài mũi kiếm kết ra một lớp kiếm khí mỏng và trong suốt như tên lửa cỡ nhỏ, bay thẳng đến chiếc xe Van.
Ngồi hàng ghế sau xe là ông lão ban đầu đóng kịch với Trần Phúc để lừa Lộ Dao, ông ta xoay người quan sát tình hình phía sau xe, thấy động tác phóng kiếm từ cổng của Lộ Dao còn cười một cái cực kỳ châm chọc, nhưng ông ta lại không ngờ rằng thanh kiếm ấy lại bay thẳng tới, càng đuổi càng gần.
Ngay lúc này, ông ta cũng chỉ cảm nhận được chút kỳ lạ chứ không thấy đoản kiếm kia có uy lực gì.
Họ đều ngồi trong xe, đó cũng chẳng phải đạn, căn bản không thể làm gì họ.
Rồi một giây sau, phần chóp của đoản kiếm đã chạm vào vách cốp xe của xe Van, kiếm khí cắt rách lớp da thiết và thủy tinh, đoản kiếm xuyên thẳng vào giữa thân xe, chiếc xe Van bị cắt thành hai nửa.
Lúc kiếm khí sượt qua giữa xe, nó đã chém đứt bốn ngón tay và xương đầu gối của ông lão.
Sau một tiếng hét thảm thiết, xe Van tách đôi ra từ đuôi xe, lạng lách trượt ra mấy mét rồi va vào bên đường bất động.
Tình Tình cầm kiếm đuổi theo, ông lão cụt một chân và bốn ngón tay té lộn ngược ở hàng ghế sau, kêu la đau đớn nhưng sao cũng không bò dậy nổi.
Tình Tình không quan tâm đến ông ta, chạy đến đầu xe đâm vào hai người đàn ông đang cố gắng bò ra khỏi xe.
Đoản kiếm Lộ Dao phóng không hoàn toàn bổ đôi chiếc xe ra, cuối cùng nó ghim vào đầu xe, khoảng cách bay ra quá gần, Lộ Dao không đủ sức.
Nếu là Harold quăng kiếm này, mũi kiếm sượt đến thân xe thì cả chiếc xe sẽ nổ tung trong phút chốc.
Nhưng cũng không có trở ngại gì, mấy tên này rồi cũng sẽ chạy không thoát.
Hai tên đàn ông bị kẹt ở ghế thấy cô gái xuất hiện, thanh kiếm cô ấy cầm trong tay còn dính vết máu trên nửa thanh, họ bắt đầu xin tha liên tục.
Cô gái ấy tên là Đinh Tình, vốn dĩ là hàng xóm của Trần Phúc.
Ông lão ngồi ghế sau là ông nội ruột của Trần Phúc, cha mẹ Trần Phúc đều bỏ rơi gã nên gã sống với ông nội.
Mẹ của Đinh Tình lương thiện, thấy nhà gã đáng thương cũng thường xuyên chăm sóc một già một trẻ bên đó.
Mỗi tội tốt bụng như vậy, không những không đổi lại được lòng biết ơn, trái lại còn tạo ra cơn ác mộng không dám nhớ lại cho gia đình.



Bạn cần đăng nhập để bình luận