Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 175 - Bé đáng thương nhà ai 2



Chương 175 - Bé đáng thương nhà ai 2




Bé đáng thương nhà ai 2
Vì dùng "trúc" làm chủ đề chính nên bề ngoài phòng dành cho khách trông giống căn nhà bằng trúc. Cách bài trí trong phòng chủ yếu là theo kiểu "nhã nhặn, đơn giản, tĩnh lặng".
Hồ tắm nước nóng lớn nhỏ ở tầng một liên thông với nhau, quanh bờ được lát những viên đá nho nhỏ tròn như trứng gà. Gần đó có một mảnh trúc lớn nên gió thổi qua là nghe tiếng lá trúc kêu xào xạc.
Rõ ràng là đang ở trong phòng nhưng ngửa đầu lên lại có thể nhìn thấy ánh trăng sáng treo giữa bầu trời, như màn trời chiếu đất vậy.
Lão tộc trưởng, trưởng lão và kỵ sĩ trưởng vừa đi vào đã rất đỗi ngạc nhiên.
Thế giới của người tí hon Nitraan không có nhiều lễ nghi phong tục, cũng không ngại việc tắm ngoài trời.
Bọn họ không hiểu ý nghĩa của hình ảnh thực tế ảo, chỉ cảm thấy trong khách sạn này nơi nào cũng ẩn chứa điều bất ngờ.
Nhìn hồi lâu nhưng nghĩ mãi chẳng hiểu nên bọn họ dứt khoát khỏi nghĩ nữa, đi tắm cái đã.
Bộ xương già vừa ngâm xuống hồ nước nóng, bao nhiêu đau nhức mệt mỏi sau mấy ngày liên tục bôn ba đã bị gột rửa hết không còn bóng dáng. Lão tộc trưởng thỏa mãn thở ra một hơi.
Trưởng lão tựa lưng vào bờ hồ, chậm rãi cầm một lon nước uống từ cái chậu gỗ đang lơ lửng trong hồ lên, kéo mở nắp rồi lè lưỡi ra nếm thử một chút. Sau khi xác định đây là mùi vị mà mình thích, ông ấy mới ngửa đầu uống từng ngụm một.
Lão tộc trưởng nhíu mày: "Ông lấy đâu ra thứ đó vậy? Sao tôi không có?"
Trưởng lão: "Chẳng phải nó ở ngay cửa ra vào đó sao?"
Lão tộc trưởng chớp mắt, không có ấn tượng gì về việc này.
Cả tầng một của khu phòng suối nước nóng dành cho khách đều là hồ nước nóng hết. Giữa hồ dành cho nam và hồ dành cho nữ có một cái máy bán hàng tự động mini. Lon đồ uống trong cái mô hình thu nhỏ này đều là thứ được Lộ Dao và nhân viên khách sạn cùng làm ra.
Máy bán hàng tự động mini và các vật phẩm mini khác trong khách sạn đều có thể sử dụng được như bình thường.
Tính tình lão tộc trưởng vội vàng nên lúc đi vào không để ý.
Trưởng lão và kỵ sĩ trưởng rớt lại phía sau vừa đi vừa ngắm cảnh, thấy máy bán hàng tự động bèn dừng chân lại, nghiên cứu một hồi lâu mới học được cách dùng.
Lão tộc trưởng không có thức uống nên ngồi giận dỗi một mình.
Trưởng lão bèn đẩy cái chậu gỗ qua cho ông ấy rồi bày ra dáng vẻ "lắm tiền nhiều của": "Chúng tôi mua nhiều lắm, ông chọn đi."
Kỵ sĩ trưởng bày ra vẻ muốn nói lại thôi.
Anh ta thật sự không thể nói được ra chuyện vì cái máy kia chơi vui quá nên mình và trưởng lão không nhịn được mà mua hết lần này đến lần khác, cuối cùng đựng đầy một chậu lớn được.
May mà cái thứ nước được gọi là "đồ uống" này cũng không khó uống, uống chưa hết còn có thể mang đi.
Ba người tắm nước nóng xong đi ra lại thấy đám kỵ sĩ trẻ tuổi ở lại phòng dành cho khách phía đối diện đã hoàn toàn bị sự mới lạ của khách sạn bắt làm tù binh rồi.
Ở giữa khu phòng suối nước nóng và khu phòng dành cho khách cách vách có một không gian khá lớn. Không gian đối diện đã được Lộ Dao trưng dụng để xây dựng rạp chiếu phim mini rồi. Còn bên phía khu phòng suối nước nóng này thì tu sửa thành một ao sen trong suốt.
Bốn bề ao sen trong suốt làm người ta có cảm giác dưới nước có một thế giới nhỏ riêng biệt vậy. Có vài con cá nhỏ không cắn gốc hoa mà chỉ say sưa vênh váo bơi lội. Trên mặt ao có mấy đóa hoa sen mang lại cho người nhìn cảm giác được thanh tẩy tâm hồn.
Trước khi tới khách sạn tộc trưởng và trưởng lão đã suy nghĩ rất nhiều.
Sau khi thật sự đến khách sạn rồi, hình như cảm giác sợ hãi vì không nắm bắt được vận mệnh kia đã vơi đi một chút.
Khách sạn giống như một nơi tồn tại tách biệt với thế giới này đột nhiên xuất hiện ở đây vậy. Tuyệt vời đến nỗi khó mà hình dung nổi.
Trưởng lão đứng cạnh ao sen nhìn cá bơi lội trong nước rồi cảm thán: "Chắc là chúng nó nghĩ rằng cái ao này là cả thế giới rồi, bơi lội thoải mái ghê ha."
Lão tộc trưởng liếc nhìn ông ấy rồi hừ lạnh một cái.
Người đã hơn hai trăm tuổi rồi mà chỉ già cái thân chứ chẳng già bản lĩnh gì cả. Cái ông này vẫn lề mề không biết ăn nói gì như trước.
Trưởng lão chắp tay sau lưng quay về: "Đi thôi, về phòng ăn cơm, ăn xong chúng ta sẽ bàn chuyện chính."
Sau đó cả ba người cùng về phòng dùng cơm. Một cuộc họp nhỏ vốn đã được chuẩn bị lại bị ép phải chậm lại nửa tiếng đồng hồ.
---
Bên ngoài khách sạn, Hắc Thứ nói tổ ong nằm dưới một phiến đá dưới chân núi.
Lộ Dao tìm kiếm theo chỉ dẫn của cậu ta.
Ảnh Đồng đi theo phía sau cô cả một đoạn đường.
Nhiều lần anh sắp đuổi kịp rồi nhưng Lộ Dao lại đột nhiên bước nhanh hơn.
Cuối cùng đôi chân vừa ngắn vừa nhỏ cũng không đuổi kịp. Ảnh Đồng dừng lại, há miệng nhưng không phát ra âm thanh, chỉ trơ mắt nhìn cô đi xa.
Hai mươi phút sau, Lộ Dao và Hắc Thứ trở lại, đang nói về chuyện làm thùng nuôi ong để "thu nhận" mấy chú ong mật kia thì chợt phát hiện có một cây nấm nhỏ đang chán chường ngồi dưới một bông hoa bồ công anh to lớn.
Bước chân của Lộ Dao hơi khựng lại rồi ngồi xổm xuống chào hỏi: "Bé đáng thương nhà ai mà ngồi đây khiến người ta đau lòng thế này?"
Bé đáng thương làm người ta đau lòng quay đầu lại rồi há miệng cắn lên đầu ngón tay cô một cái.



Bạn cần đăng nhập để bình luận