Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 191 - Đại lục Phù Thế, núi Bất Tiên 2



Chương 191 - Đại lục Phù Thế, núi Bất Tiên 2




Đại lục Phù Thế, núi Bất Tiên 2
Vị trí cửa hàng quá hẻo lánh, xung quanh chẳng có bóng người nào.
Lộ Dao vừa ra ngoài chưa được bao lâu đã bị một đám chim sẻ kỳ quái quấn lấy. Chúng nó cứ vậy mà nhào lên đuổi theo mổ cô.
Cô vốn định giả vờ yếu thế rồi nhân cơ hội bắt một con lại lắng nghe tiếng lòng của nó thử.
Ai ngờ còn chưa kịp ra tay đã được thiếu niên trước mặt cứu rồi.
Khương Yến nhìn Lộ Dao chằm chằm một hồi lâu. Sau khi chắc chắn cô gái này không hề có tu vi, hắn mới bình tĩnh lại: "Ta là Khương Yến của Hành Trạch tông. Chuyện cứu người chỉ là tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến."
Từ những lời này, Lộ Dao thầm khẳng định suy đoán của mình. Thế giới này đúng là đại lục tu tiên rồi.
Đúng lúc này, dược đồng của Khương Yến chạy tới, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy bộ đồ kỳ quái trên người cô.
Chẳng qua người thích dùng những bộ trang phục lạ lùng để thể hiện cá tính trong tu chân giới cũng không ít, thế nên dược đồng chỉ liếc nhìn thêm mấy lần chứ không nói gì.
Không đợi Lộ Dao mở miệng, Khương Yến đã chủ động nói chờ bọn họ hái thảo dược xong sẽ tiện đường dẫn cô xuống trấn Bất Tiên dưới chân núi luôn.
Lộ Dao liên tục cảm ơn ý tốt của hai người, còn móc một cái kẹo từ trong túi ra tặng người ta.
Vì đã có người dẫn xuống núi, không cần phải tốn sức tìm đường nên Lộ Dao quyết định đi tìm hiểu xung quanh một chút.
Còn vấn đề quay về thì cô không phải lo. Hôm nay cô có cầm theo chìa khóa thời không và kẹp tóc vảy rồng, đến lúc đó cứ gọi Harold tới đón là được.
Có người đang chờ bên cạnh nên Khương Yến cảm thấy mình không nên loay hoay trong núi quá lâu. Sau khi hái đủ mấy loại thảo dược cần dùng, hắn chuẩn bị dẫn Lộ Dao xuống núi.
Thấy Lộ Dao quái gở nên dược đồng vốn không định bắt chuyện với cô, thế nhưng sau khi nhận được một cái kẹo đã bắt đầu một tiếng tỷ tỷ ơi hai tiếng tỷ tỷ à rồi.
Trong nhà Lộ Dao có rất nhiều trẻ con thích ăn quà vặt nên cô thường xuyên bỏ mấy loại đồ ăn vặt nhỏ ngon miệng trong túi. Chocolate, kẹo trái cây, kẹo sữa, bò viên,... Tiện tay móc ra một món cũng đủ để lấy được lòng dược đồng.
Trên đường xuống núi, Lộ Dao và dược đồng luôn miệng nói chuyện phiếm. Cô biết được nơi này là núi Bất Tiên. Tông môn Hành Trạch tông nằm ngay giữa sườn núi. Dưới núi có một trấn nhỏ là trấn Bất Tiên.
Trong trấn Bất Tiên có người bình thường, cũng có người tu chân.
Chỉ là linh khí trên núi Bất Tiên rất loãng nên người tu chân đặt chân đến đây cũng không nhiều lắm.
Lộ Dao tạm biệt Khương Yến và dược đồng ở chân núi, sau đó một mình cô đi thẳng đến trấn Bất Tiên.
Dược đồng nhìn theo bóng lưng Lộ Dao rồi liếm môi một cái: "Ta chưa từng được ăn loại kẹo nào như cái kẹo vừa nãy tỷ tỷ này cho."
Trong gùi thuốc của Khương Yến cũng có một cái kẹo chưa ăn. Từ tận đáy lòng hắn vẫn cảm thấy kẹo này cũng chỉ như kẹo bình thường thôi.
Dược đồng đã ở Hành Trạch tông từ bé, nơi xa nhất đã từng đặt chân đến chỉ có trấn Bất Tiên dưới chân núi, đã được ăn nhiều của ngon vật lạ bao giờ đâu.
Khương Yến cũng rất hiếm khi đi xa tông môn, nhưng hắn từng theo sư huynh sư tỷ đi du lịch vài lần rồi nên biết đồ ăn ngon bên ngoài không nhiều lắm.
...
Lộ Dao đi dạo quanh trấn Bất Tiên một vòng. Đây là một trấn nhỏ không sầm uất lắm.
Phần lớn người dân trong trấn là người bình thường không có tu vi. Lộ Dao chỉ thấy lác đác mấy chỗ bán đan dược, vũ khí và phù triện. Tất cả đều là những sạp hàng nhỏ đặt tạm bợ ven đường, việc buôn bán không khấm khá lắm.
Lộ Dao tiến lên hỏi giá rồi mới biết được rằng chưa bàn đến giá cả cao thấp, từ việc ăn uống đến sinh hoạt ở đây đều phải trả bằng linh thạch hết.
Lộ Dao không có linh thạch nên không mua gì cả.
Sau khi đi dạo một vòng, cô chuẩn bị vòng lại đường cũ quay về, ai ngờ đi tới chỗ vắng người giữa sườn núi mới phát hiện hình như có ai đó đi theo phía sau.
Tu chân giới không bình yên lắm nên Lộ Dao không dám lơ là. Cô sờ sờ kẹp tóc vảy rồng trên người, lại lấy chìa khóa thời không ra đề phòng.
Một cánh cửa bỗng nhiên xuất hiện, thiếu niên mặc đồ đen cột tóc đuôi ngựa đi ra, trong miệng vẫn còn ngậm một cái kẹo que: "Tôi còn chưa tan học mà."
Trông có vẻ rất mất kiên nhẫn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận