Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 58 - Khách tới 4



Chương 58 - Khách tới 4




Khách tới 4
Chiếc nhẫn đưa Lộ Dao tới khu vui chơi. Cô cất báo cáo kiểm tra sức khỏe vào kho hàng cá nhân rồi tiện tay lấy một chiếc mặt nạ màu trắng chạm rỗng ra.
NPC ở khu vui chơi ai cũng biết cô hết, nên để tránh bị quá nhiều người chơi trông thấy, cô bèn tạo thói quen ngụy trang bản thân một chút.
Lúc này khu vui chơi đang phát một buổi livestream trận lùng giết.
Lộ Dao vừa đi vào đã cảm thấy chân mình như đạp trúng thứ gì đó mềm mềm. Cô không hề cúi đầu nhìn xuống mà đi thẳng về phía trước.
Khách đang xem livestream trong rạp chiếu phim ở Vùng đất của những giấc mơ thấy bà chủ đột nhiên đi vào nhưng không còn ngạc nhiên hoảng sợ giống như hồi đầu nữa. Rất nhanh sau đó đã có NPC tới dẫn đường cho cô.
NPC dẫn Lộ Dao đang trong trạng thái mắt nhìn thẳng như người qua đường đi qua chỗ đang diễn ra trận lùng giết.
Trịnh Tử Dương bị một con yểm ma to lớn ép vào trong góc, đã rơi vào tình trạng sắp GG. Đột nhiên khoé mắt anh ta liếc thấy một vạt áo trông rất quen mắt. Anh ta thầm ngạc nhiên, không kịp suy nghĩ nữa mà thất thanh kêu lên: "Lộ Dao?"
Chiều nay hai người vừa gặp nhau nên mặc dù bây giờ không thấy mặt cô nhưng anh ta sẽ không nhận nhầm quần áo trên người.
Bước chân của Lộ Dao hơi khựng lại nhưng cô không quay đầu.
Trái lại, con yểm ma kia lại quay đầu nhìn một cái rồi quay đầu chọc một móng vuốt xuyên thủng ngực Trịnh Tử Dương, hất anh ta ra sau đó xoay người đi về phía Lộ Dao.
Lộ Dao dừng bước: "Thanh hả?"
Yểm ma khẽ quơ móng vuốt để NPC chịu trách nhiệm dẫn đường kia đi trước. Yểm ma tiếp tục dẫn đường cho Lộ Dao, đưa cô đến trước một cánh cửa quen thuộc.
---
Trịnh Tử Dương mở mắt ra, khắp mặt khắp người toàn là mồ hôi lạnh. Ý thức của anh ta vẫn còn dừng lại ở trải nghiệm vừa bị giết kia.
Sau mấy phút ổn định lại tinh thần, anh ta mới hoàn hồn từ trong nỗi sợ sâu thẳm. Anh ta vội vàng với tay tìm điện thoại di động gọi cho Phó Trì một cuộc.
"Ông chủ, tôi muốn gặp lại Lộ... bà chủ Lộ một lần."
---
Vùng đất của những giấc mơ, Thần vực.
Lộ Dao đứng trước một ngôi mộ xương to lớn, trong tay xách một túi bánh mua ở quán cà phê: "Ma Thần đại nhân, gần đây ngài khoẻ không?"
Tiếng gió gầm thét.
Hồi lâu sau, giọng của Ma Thần mới từ bốn phương tám hướng dội tới: "Ta không thể đáp ứng chuyện mà cô muốn được."
Lộ Dao lấy báo cáo kiểm tra sức khoẻ từ trong kho hàng cá nhân ra: "Trước khi tới gặp ngài, tôi đã tới bệnh viện kiểm tra cơ thể một lần."
Ma Thần: "Có thu hoạch gì?"
Lộ Dao lắc đầu: "Tất cả đều bình thường."
Một cơn gió nổi lên cuốn hộp bánh ngọt trong tay Lộ Dao đi, lắc la lắc lư bay vào trong ngôi mộ xương.
Lộ Dao ngồi xếp bằng xuống, ngửa đầu lên ngắm nhìn bộ xương trắng được chôn với cát vàng ở chỗ sâu: "Ngài là một vị thần nhân từ."
Ma Thần cười ha hả: "Thế giới này xứng đáng để ta nhân từ."
Lộ Dao: "Có lẽ tôi chưa nói cho ngài biết chuyện này. Tôi có một đứa con. Thằng bé là người trẻ. Sau khi gặp thằng bé rồi tôi mới biết. Ngay cả người trẻ cũng không thể nào muốn là có thể đặt chân vào Vùng đất vong hồn được. Nhưng tôi lại... có thể."
Hôm nay nhớ lại, cô mới nhận ra rằng những thân phận ở các thế giới khác của Lục Minh Tiêu luôn biến mất sau khi anh rời đi.
Chỉ duy nhất ở Vùng đất của những giấc mơ, nơi cô cần mở cửa hàng đầu tiên này là anh bám vào linh hồn của Bạch Minh, thế mà sau khi cô kết thúc nhiệm vụ, Bạch Minh lại không hề biến mất.
Nói cách khác, kẻ giết thần có thể tùy ý đi từ thế giới này sang thế giới khác, nhưng muốn bước được vào Vùng đất vong hồn thì cũng phải trải qua bảy quẹo tám rẽ.
Ma Thần không nói gì.
Lộ Dao: "Ma Thần đại nhân, tại sao cửa hàng đầu tiên lại được đặt ở Vùng đất vong hồn?"
Ma Thần: "... Cái kế hoạch hôm trước cô nói kia ấy, nếu giá cả khả thi thì cũng không phải là không thể bàn bạc."
Khoé miệng Lộ Dao hơi cong lên một chút. Cô không tiếp tục chủ đề vừa rồi nữa: "Ngài muốn cái gì?"
Ma Thần: "Ở cái vùng đất chục nghìn năm không thay đổi này thì còn thứ gì đáng giá nữa?"
Lộ Dao: "Một trăm nghìn năm, ngài thấy đủ chưa?"
Tiếng cười của Ma Thần như tiếng gió lọt vào hang đá vậy, càng ngày càng vang: "Được, ta cho phép."
Lộ Dao đứng dậy cúi người thật thấp trước ngôi mộ xương: "Cảm ơn ngài."
Giọng của Ma Thần truyền tới từ phía sau: "Lộ Dao, nếu cô muốn trả giá cao thì có lẽ sẽ không chỉ là như thế."
Lộ Dao khoát khoát tay với người sau lưng rồi tiếp tục thất thểu đi về, nụ cười trên mặt hơi thay đổi.
Thứ không có giá trị mới càng đáng sợ hơn.
Một trăm ngàn năm trôi qua tay Lộ Dao. Thân là bảo vệ trưởng của khu vui chơi, Bạch Giản lập tức nhận được lời dặn của Thần.
Ông ta hiểu ra, bèn đứng bật dậy.
Lộ Dao vừa đi ra khỏi Thần vực thì gặp bảo vệ trưởng ở cửa khu vui chơi.
Bảo vệ trưởng: "Cô nói gì với Ma Thần đại nhân thế?" Mà lại có thể làm ông ta thay đổi quyết định.
Lộ Dao lắc đầu không định nói nhiều. Cô chỉ hỏi: "Bao giờ có thể bắt đầu vào việc?"
Trong lòng bảo vệ trường cực kỳ tò mò nhưng cũng chỉ có thể đè xuống, một lần nữa bàn bạc với Lộ Dao về kế hoạch xây dựng mạng nội bộ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận