Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 125 - "Bà chủ, tôi tan làm rồi.” 2



Chương 125 - "Bà chủ, tôi tan làm rồi.” 2




Vào buổi chiều nhân viên khu phố thương mại mới biết tin Phó Trì thôi việc từ dòng trạng thái của nhân viên triều Đại Vũ.
Trong số họ, có người biết được nội tình, có người không.
Chuyện kiểu như tương phùng ly biệt đều sẽ xảy ra hằng ngày.
Lộ Dao không giải thích gì đặc biệt, quay đầu lại tập trung vào chuyện xây dựng và kinh doanh khách sạn.
Đã dẫn được suối nước nóng đến khách sạn rồi, cũng đã hoàn thành việc thăng cấp dị không gian.
Lộ Dao và Bất Độc bày trí căn phòng của cậu trước, không cần Lộ Dao bận tâm nhiều, Bất Độc tự dùng năng lực của mình đã có thể tạo băng.
Nhưng dưới ánh nắng gay gắt, năng lực của cậu sẽ bị suy yếu.
Lộ Dao thiết kế một cặp móng tay ma pháp với thuộc tính băng và bóng tối, lôi kéo Clarissa, Ambrose và Harold giúp cô chế tạo.
Bộ móng này giống với móng tay ma pháp của Harold và Hối Hối, sau khi kích hoạt thì sẽ như giáp trụ mặc trên người.
Bất Độc mặc lên rồi thì sẽ không còn sợ hãi nắng nóng như hiện tại nữa.
Thật ra trong lòng Lộ Dao cũng không có tính toán gì, thầm nghĩ rằng nếu mùa hè nóng quá, vẫn phải đưa Bất Độc về núi Thiên Môn.
Bất Độc không biết ý định của Lộ Dao, chỉ cảm thấy dạo này ngày nào cũng ở bên mẹ như đang nằm mơ vậy.
Bày trí phòng của Bất Độc xong, Lộ Dao còn đang nghiên cứu phong cách của khu phòng suối nước nóng, muốn thiết kế lại linh kiện kiểu dáng, trước mắt còn chưa có suy nghĩ hay ho gì.
Thế là cô định sửa chữa hồ nước nóng cung cấp cho người khổng lồ sử dụng trước, còn phải lắp cống ngầm và ao lọc dưới đất nữa.
Đến lúc đó, nước sẽ chảy ra từ hồ nước nóng vào ao lọc trước, lọc sạch xong lại chảy ra ngoài thông qua cống ngầm.
Chuyện này Lộ Dao cũng có kinh nghiệm, cô đã thanh lọc cá và nước bẩn sâu dưới biển ở cửa hàng Lông Xù.
Nguyên lý như nhau, chỉ là đổi cách làm.
Đại lục Nitraan nguyên thủy như vậy, tộc người tí hon còn đáng yêu như vậy.
Lộ Dao không muốn thay đổi hoàn cảnh sinh sống của họ hết sức có thể, cũng tận sức không để lại tai họa tiềm ẩn cho cuộc sống của những người bạn nhỏ này.
Qua một ngày, tiểu đội Sơn Huyền và tiểu đội Cam Bính chuẩn bị rời đi.
Họ ở lại khách sạn thêm một ngày, ngồi tàu lửa hóng gió, đua xe trên đường băng 3D, ngồi vòng đu quay uống trà, còn xem phim, biết được rất nhiều món đồ mới mẻ nhưng vẫn phải khởi hành thôi.
Tiểu đội Sơn Huyền lấy ra một phần đá mài đổi vài món đồ dùng hàng ngày (xà phòng, khăn giấy, lá trà) và thức ăn.
Tiểu đội Cam Bính cũng lấy đường viên đổi thức ăn và vài hương liệu và gia vị hiếm thấy với Lộ Dao.
Buổi chiều, một cặp vợ chồng người tí hon trong ba cặp cũng rời đi.
Họ vừa cử hành lễ xương bồ không lâu, rời khỏi bộ lạc của riêng mỗi người, muốn nhân lúc mùa Mộc Dương vừa đến đi tìm một nơi an toàn để xây tổ.
Khách hàng lần lượt rời khỏi, khách sạn lại yên tĩnh trở lại.
Lúc xế chiều, lộ Dao thám hiểm bên ngoài quay về, thấy cặp vợ chồng tộc người tí hon ấy lại đứng cạnh thang máy.
Cặp vợ chồng này là hai trong những vị khách chưa rời đi, người tí hon Nitraan nữ có thể đến từ bộ lạc Heo Đỏ, Lộ Dao không nhìn thấy đặc trưng bộ lạc rõ ràng trên người cô ấy, chỉ là suy đoán thôi. Đuôi tóc của người tí hon Nitraan nam hơi đỏ, chắc đến từ bộ lạc Ánh Sáng.
Lộ Dao cảm nhận được có người đang nhìn qua đây, cô nhìn lại thì họ lại căng thẳng né tránh.
Hai hôm nay cũng xảy ra tình huống tương tự vài lần rồi, mới đầu Lộ Dao còn cảm thấy có lẽ mình quá cực đoan, giờ thì đã có thể chắc rằng đó không phải ảo giác.
Người cô toàn là mồ hôi, khẽ gật đầu với họ coi như chào hỏi, lướt ngang qua từ lối đi, định về phòng chải chuốt lại chút.
Lộ Dao tắm xong, thay quần áo rồi mới ra ngoài.
Cô hơi mệt, không muốn tự nấu cơm nên trực tiếp nhấn điện thoại gọi cơm.
Qua khoảng mười phút, nhân viên quán mì Thanh Sơn liên lạc với cô bảo mì nấu xong rồi.
Lộ Dao đứng dậy đi qua cửa hàng cách vách lấy đồ ăn.
Cát Cánh và Hồ Điệp nhìn bóng lưng cô rời đi, anh khều em em khều anh, thầm thất vọng, lại lỡ mất cơ hội rồi.
Lộ Dao lấy thức ăn về, ngồi bên bàn ăn ăn từng ngụm lớn.
Ăn xong thì cặp đôi người tí hon kia vẫn chưa chịu nói.
Cuối cùng cô cũng mất hết kiên nhẫn, ngẩng đầu nhìn qua: “Có phải hai người có việc không?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận