Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 597 - Danh tiếng của nước Hoàng Kim, quả thật danh bất hư truyền 2



Chương 597 - Danh tiếng của nước Hoàng Kim, quả thật danh bất hư truyền 2




Danh tiếng của nước Hoàng Kim, quả thật danh bất hư truyền 2
Cô gái trẻ cầm tờ rơi trên sô pha lên đọc, đột nhiên ngước lên nhìn Lộ Dao: “Các cô không cần vật tư mà chỉ cần vàng thôi ư?”
Lộ Dao gật đầu: “Đúng, tôi đây là dân mê vàng, chỉ có sở thích này thôi.”
Giọng điệu thản nhiên đi chung với chiếc bông tai vàng sáng rực trên tai cô cực kỳ có sức thuyết phục.
Lòng bà Tào càng chắc nịch rằng bà ấy không tìm nhầm người, thế là đi qua cầu xin Kim Hoa: “Chúng tôi không mong gì hết, chỉ cần Tiểu Bằng bình an về nhà. Xin cô đó, thương cho cặp người già gần đất xa trời này với.”
Kim Hoa nhíu mặt mày, cô ấy thấy ông bà cụ bơ vơ không nơi nương tựa trong lòng cũng thấy phức tạp nan giải.
Rõ ràng là trò bịp bợm, lừa chút vàng cũng chẳng sao, cô ấy là lo cô gái trẻ này muốn ngắt đường vận chuyển hàng.
Cô gái trẻ đi chung với Kim Hoa đi đến trước mặt Lộ Dao đưa tay ra: “Tôi mua một tờ danh thiếp gì đó. Vị trí tôi biết không được chính xác lắm nhưng chắc cũng xung quanh khu đó, phiền các cô tìm cực thêm chút, tôi bằng lòng trả gấp ba.”
Kim Hoa sốc nhìn bạn mình, không thể tin nổi: “Cậu điên hả?”
Cô gái gật đầu: “Tôi thật sự đã chờ đến sắp điên rồi! Không thể làm được gì lại chẳng dám ra ngoài, chỉ có thể sốt ruột ở nhà. Còn không làm gì đó tôi thật sự sẽ điên mất!!!”
Kim Hoa không nói nên lời.
Dù là người ra ngoài hay là người ở nhà thì họ đều phải chịu đựng áp lực và dằn vặt, thật ra Kim Hoa cũng sắp không gượng nổi nữa rồi.
Lộ Dao lấy một tờ danh thiếp ra đưa cho cô gái trẻ.
Bà Tào cũng nhanh chân về phòng tìm một cây bút ra, chuẩn bị điền địa chỉ.
Cô gái trẻ tên là Nhậm Quyên, cô ấy ủy thác Lộ Dao đến hệ thống siêu thị cách khu chung cư Quan Âm khoảng năm ngàn mét để đón chồng của cô ấy.
Bà Tào đã viết địa chỉ y hệt cô ấy, ủy thác Lộ Dao đến đón cháu trai Triệu Hiểu Bằng của bà ấy về.
Lộ Dao lấy tỳ hưu nuốt vàng trong túi ra: “Quy tắc của cửa hàng là trả vàng trước nhận hàng sau. Ngày đầu khai trương, danh thiếp và phí chạy vặt đều giảm 50%. Một tờ danh thiếp giảm còn 0,2 gram vàng, phí chạy vặt giảm còn 0,8 gram vàng, tổng cộng mỗi người trả một gram vàng.”
Bà Tào thẳng tay nhét cho Lộ Dao chiếc vòng to: “Một gram vàng thì có là gì chứ? Cô cứ cầm đi chiếc vòng này đi, chỉ cần cháu trai tôi có thể về nhà là được.”
Lộ Dao giơ tỳ hưu nuốt vàng lên, chỉ nghe soạt một tiếng, chiếc vòng to của bà cụ bị cắn gãy, ở giữa khuyết mất một khe nhỏ.
Lộ Dao: “Nhiêu đây là đủ rồi. Cửa hàng mới khai trương ưu đãi, nếu bà thấy tốt thì sau này cứ quan tâm nhà tôi hơn.”
Nhậm Quyên thấy mà trợn mắt, cởi sợi dây chuyền phật vàng lớn trên cổ xuống: “Công nghệ nhà cô tiên tiến thật.”
Điền đơn nhận tiền xong, Lộ Dao nhét máy nuốt vàng vào túi chuẩn bị xuống lầu, tay chân nhanh nhẹn nhìn sao cũng giống tên lừa đảo lấy tiền xong định bỏ chạy.
Kim Hoa gọi Lộ Dao lại: “Cô đi đâu đó?”
Lộ Dao đi thẳng ra ngoài không thèm ngoảnh lại: “Cửa hàng chỉ có hai nhân viên chạy vặt, một người đang đi thăm hỏi, tôi đành quay về nhận đơn.”
Kim Hoa: “...”
Nhậm Quyên đứng ở cửa: “Đừng nói là bỏ trốn thật nhé.”
Kim Hoa nhíu mày nhìn cô ấy: “Giờ thì biết hối hận chưa?”
Bà Tào hơi luống cuống, cố gắng nói đỡ: “Nếu cô ấy muốn lừa vàng thật, nào chỉ lấy chút đỉnh đó?”
Kim Hoa bất lực nói: “Vàng có ích gì chứ? Cô ấy biết nhóm Đại Lưu ở hệ thống siêu thị Hạnh Phúc rồi dẫn người tới đó cướp không phải mạnh hơn hết sao? Lấy chút vàng đó là diễn trò lừa bịp thôi, vậy mà mọi người còn coi cô ta là người tốt.”
Lộ Dao ra khỏi khu chung cư Quan Âm quay về cửa hàng, đeo máy truyền tin và thẻ nhân viên lên rồi chạy xe đạp điện ra ngoài.
Nhậm Quyên nằm sấp bên cửa sổ nhà bà cụ ngó ra ngoài: “Thật sự chạy về hướng hệ thống Hạnh Phúc đó.”
Trước khi chưa thấy người nhà quay về, lòng họ vẫn không nắm chắc được gì, ngồi với nhau chờ đợi mỏi mòn cũng sốt ruột, thế nên Kim Hoa và Nhậm Quyên về nhà mình trước.
...
Hệ thống siêu thị Hạnh Phúc, năm sáu người đàn ông trưởng thành và Triệu Hiểu Bằng trấn thủ trong một nhà kho nhỏ dưới hầm siêu thị.
Một ngày trước, trời còn chưa sáng họ đã ra khỏi nhà, thuận lợi mò đến gần siêu thị.
Hệ thống siêu thị Hạnh Phúc là một hệ thống quy mô lớn, dưới tầng một của tòa nhà có một tầng hầm, tầng một, hai và ba đều là trung tâm thương mại của họ, từ trên xuống chia ra là khu phục trang, khu đồ dùng điện tử, khu thực phẩm hằng ngày và nhà kho dưới hầm.
Hàng hóa ở ba tầng trên đã bị vét hơn phân nửa vào lúc dịch bệnh zombie vừa bùng phát, có lẽ vẫn còn một ít hàng hóa còn sót lại trên kệ hàng, thế nhưng có rất nhiều khách hàng và nhân viên trong trung tâm thương mại chết đi rồi thành zombie nên vào đó không dễ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận