Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 909 -



Chương 909 -




Carney giành lấy nó: “<C;ẩm Nang Nấu Ăn Của Nhân Viên Khu Phố Thương Mại>… Đây là gì thế? Có tác dụng gì sao?”
Viên: “Quyển này không có hàng mẫu đọc thử, trên giá sách chỉ có nó và một quyển sách khác là có giá thấp hơn năm mươi ngàn thôi.”
Carney lật ra phía sau sách, cất cao giọng hỏi: “Ba mươi ngàn sao?!”
Viên: “Quyển &LTB;àn Ăn Vong Hồn> kia còn rẻ hơn nữa, chỉ có hai mươi ngàn mà thôi. Tổng cộng hai quyển chỉ mới có năm mươi ngàn, tiết kiệm được không ít tiền.”
Khê hỏi Del: “Đây được gọi là rẻ sao?”
Del lắc đầu: “Tôi không biết. Mở quyển sách ra xem thử thì ngay cả lời giới thiệu còn không có, nên không biết đây là sách gì.”
Viên và Khê mỗi người xé vỏ bọc một quyển, mở ra xem xong thì cả hai đều rơi vào im lặng.
Nói một cách đơn giản thì đây chỉ là hai quyển sách dạy nấu ăn, &LTC;ẩm Nang Nấu Ăn Của Nhân Viên Khu Phố Thương Mại > dùng cơm hộp làm tiêu chuẩn, giới thiệu cách phối hợp các món ăn trong ba bữa ăn hằng ngày của người bình thường, bao gồm cách xử lý và phối hợp của các loại thịt, rau củ và canh.
Còn trong &LTB;àn Ăn Vong Hồn> thì ghi chép chín mươi chín cách phối hợp và cách làm của các món ngọt thường gặp, ngoài ra còn có phần giới thiệu hương vị và cách làm của ba mươi sáu loại nước uống khác nhau nữa.
Khê ném quyển sách lại cho anh mình: “Năm mươi ngàn thả trôi sông hết rồi.”
Người máy không cần ăn nên trên đảo hoàn toàn không có căn tin.
Ăn cơm là một việc lãng phí thời gian, cơ thể bị giới hạn bởi khả năng sinh tồn khiến con người ta không thích ứng được.
Hơn nữa trong hành trình trải nghiệm ngắn ngủi của người nguyên sinh thế hệ này thì hình như cơm không còn quan trọng, thức ăn cũng không còn mang lại cảm giác sung sướng gì nữa.
Nhà giam của tù nhân có quầy chuyên bán dầu máy, chỉ có một loại duy nhất, giá cả cũng rất đắt, không thể nào so được với cửa hàng chuyên bán dầu nhớt ở khu tám được.
Mỗi tháng cai ngục được cung cấp dịch vụ bảo dưỡng tra dầu định kỳ, không cần phải ra ngoài mua.
Hai quyển sách dạy nấu ăn này thật sự không có tích sự gì cả, nó còn khó chịu hơn việc ném tiền xuống sông nữa.
Viên mở quyển &LTBàn Ăn Vong Hồn > mà Khê vừa ném sáng, đôi mắt máy móc nhanh chóng quét hết cả quyển sách, đột nhiên lên tiếng: “Thì ra bức ảnh trên bìa sách là một món đồ ngọt có tên là Mont Blanc.”
Bìa của quyển &LTC;ẩm Nang Nấu Ăn Của Nhân Viên Khu Phố Thương Mại > cũng là một món ăn, nhưng cả Viên, Khê, Carney và Del cũng đều chưa từng thấy qua món ăn có màu sắc và kiểu dáng như thế, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy nên không biết đó là gì.
Carney nhích người sang bên canh Viên, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Có một chuyện rất đáng sợ.”
Khê bắt đầu căng thẳng: “Sao thế?”
Carney chỉ vào mặt sau của hai quyển sách dạy nấu ăn kia: “Tác giả của cả hai quyển sách này đều là “Tiệm sách Lộ Dao”. Đó không phải là bà chủ của tiệm sách sao?”
Khê: “… Thảo nào giá lại rẻ như thế, chắc là đặt lên cho đủ số lượng đấy!”
Viên cất hai quyển sách vào, không nói gì thêm nữa.
Carney nói tiếp: “Vẫn là Del chịu chi, mua tận ba quyển cơ mà.”
Del gãi đầu: “Đúng là đắt thật, tôi đọc qua vài quyển cảm thấy đều rất thú vị. Dù sao cũng không ra ngoài được, tích góp nhiều tinh tệ như vậy cũng không biết tiêu vào đâu.”
Thời hạn thi hành án của Del là hai trăm hai mươi năm, anh ta đã ở đảo Quán này được mười một năm rồi, về cơ bản là không có khả năng giảm án.
Anh ta cũng không còn người thân nên cũng không vướng bận gì.
Ở khu chín, tù nhân làm các công việc khác nhau sẽ nhận được thành tích khác nhau, có lúc thì tính theo sản phẩm, có lúc thì tính theo thời gian làm việc để tính tiền công.
Hôm nay đám người Del làm việc ở cơ sở rau, tiền lương sẽ được tính theo giờ, trung bình hai mươi tinh tệ một tiếng, thời gian nghỉ ngơi không được tính.
So với làm các công việc bình thường bên ngoài thì số tinh tệ này chỉ có thể xem như trợ cấp.
Nhưng cũng không còn cách nào khác, cho dù tiền ít hay nhiều thì họ cũng phải đến khu chín làm việc theo quy định, có thành tích cũng tốt hơn là không có.
Trên đảo Quán chỉ giam giữ người máy nên bình thường họ cũng không tiêu dùng gì nhiều.
Ngược lại cửa hàng ở khu tám lại thường xuyên có thể dấy lên các trào lưu mới giữa các khu nhà giam, gom đi khá nhiều tiền bạc của tù nhân.
Có người từng lén bàn bạc với nhau rằng có thể các cửa hàng của khu tám là do một loại thủ đoạn của phía quản lý chuyên dùng để giày vò các tù nhân.
Nhưng cửa hàng ở đó không mở được bao lâu cả, người thường xuyên chịu thiệt hại đều là cửa hàng và người thuê cửa hàng đó.



Bạn cần đăng nhập để bình luận