Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 475 - Cô là bà chủ duy nhất của tôi! 1



Chương 475 - Cô là bà chủ duy nhất của tôi! 1




Cô là bà chủ duy nhất của tôi! 1
Có mấy vũng nước đọng trên hành lang. Lộ Dao nhấc chân lên rồi nhíu chặt mày khi thấy nước chảy từ trong giày ra. Đám nhân viên mới này đúng là chẳng được huấn luyện bài bản gì cả, mới tới chưa đầy một ngày đã không nhịn được mà ra tay rồi.
Từ Tranh Vanh và Nhậm Do ngã trước cửa phòng học. Tiếng hát và tiếng nước chảy lại truyền ra từ nhà vệ sinh đối diện.
Lộ Dao thử thăm dò hơi thở của hai người, may mà chỉ ngất đi chứ không sao.
Không biết tình hình trong căn phòng cuối hành lang thế nào. Có lẽ các vị khách đều đã ngất xỉu như Từ Tranh Vanh và Nhậm Do cả rồi.
Lộ Dao không biết cách phân thân nên đành phải đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, tắt vòi nước trên bồn rửa tay gần cửa trước.
Tiếng nước chảy dừng lại, tiếng hát từ phòng vệ sinh từ truyền ra, đi kèm theo đó là tiếng khóc đứt quãng vừa rồi bị tiếng nước chảy át mất.
Lộ Dao giơ trượng Quy Giới trong tay lên đẩy cửa phòng rửa tay ra. Mùi tanh nồng nặc của nước biển xộc thẳng vào mũi cô.
Vì đã có một thời gian mở cửa hàng Lông Xù dưới đáy biển nên Lộ Dao rất quen với loại mùi đặc trưng của nước biển này. Có điều mùi trong phòng rửa tay quá nồng, còn có mùi rỉ sét khiến người ta ê răng nữa, ngửi thật khó chịu.
Nhà vệ sinh vốn có hai cửa sổ Lộ Dao làm để hứng ánh sáng tự nhiên, thế nhưng chẳng biết chúng đã bị cái gì che đi mà lúc này trong phòng chẳng có chút ánh sáng nào, bên trong tối mờ ấm ướt, tầm mắt mơ hồ.
Thiết bị chiếu sáng cũng không hoạt động thì phải, bật công tắc nhưng không thấy đèn sáng.
Lộ Dao đứng ngoài cửa dùng trượng Quy Giới như ma trượng, lặng lẽ vẽ một trận pháp lên giữa không trung. Chữ viết xiêu vẹo kỳ dị xuất hiện, một ma pháp trận hình thành rồi từ từ mở rộng ra phạm vi lớn, chiếu sáng không gian trước mắt.
Trên sàn nhà vệ sinh có một bộ quần áo màu đen rơi rải rác.
Mà hôm nay Trần U cũng mặc một bộ vest đen.
Trên mặt đất chỉ có quần áo chứ không thấy bóng dáng cô ta đâu.
Trong nhà vệ sinh nữ tổng cộng chỉ có ba buồng vệ sinh. Tiếng khóc và tiếng hát truyền ra từ buồng cuối cùng trong góc tường.
Lộ Dao chuyển động trượng Quy Giới để tượng thần ác quỷ ở chuôi trượng há miệng ra.
Hai con bướm bóng đêm bay ra khỏi miệng tượng thần, một con đậu trên người Lộ Dao, con còn lại lặng lẽ vỗ cánh bay lên phía trên buồng vệ sinh kia.
Bướm bóng đêm của cựu thần Linh Dược vốn có thể dùng như công cụ truyền hình ảnh và thông tin. Sau này Lộ Dao đã dùng nguyện lực cải tiến một chút để chúng nó có chung tầm nhìn và có thể chiếu ra hình ảnh thực tế ảo.
Trước đây cô đã thử nghiệm nhiều lần ở quán Internet Cafe rồi, hiệu quả vượt cả dự đoán.
Lúc này cũng vậy. Con bướm chịu trách nhiệm thăm dò tin tức dừng lại phía trên buồng vệ sinh cuối cùng. Cùng lúc đó, con bên cạnh Lộ Dao cũng phát cảnh tượng đang diễn ra trong đó ra trước mặt cho cô xem.
Trên màn hình màu xanh thẫm lớn chừng bàn tay không chỉ có Trần U đã hóa thành thể u linh mà còn có cả Đỗ Hiểu mới được phán định là dị hóa thành thể u linh cách đây không lâu nữa.
Cơ thể u linh màu trắng bồng bềnh như đám mây bao lấy Đỗ Hiểu đang ngồi trên nắp bồn cầu, chỉ có cái đầu với ba cái lỗ chia ra làm ngũ quan kia là tự lên vai Đỗ Hiểu hát không ngừng.
Đỗ Hiểu co rúc trên bồn cầu, biểu cảm đờ đẫn, con ngươi co rút, không ngừng khóc sụt sùi đứt quãng, sự bất lực như tràn ra bao trùm cả cơ thể.
Sáng nay Lộ Dao đã gặp Đỗ Hiểu rồi, khi đó trông cô ấy ngơ ngơ ngác ngác, hình như bây giờ đã khôi phục lại được chút nhận thức rồi nhưng cũng sắp bị dọa ngất.
Lộ Dao ra hiệu bằng ngón tay với bướm bóng đêm sau đó tiến lên, giơ tay gõ nhẹ ba cái lên cửa rồi cất giọng bình tĩnh: "Trần U, thả khách ra, có chuyện gì đi ra đây rồi nói."
U linh hình đám mây ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào cánh cửa một hồi rồi mới chậm rãi thả Đỗ Hiểu ra, đôi mắt và cái miệng đen ngòm cong lên thành vẻ mặt tàn ác.
Trần U dùng cái đuôi nhọn lơ lửng kéo cửa ra, thấy Lộ Dao đứng bên ngoài thì vui sướng reo lên: "Bà chủ, tôi đang đợi cô đấy. Cô vẫn luôn sống một cách mệt mỏi, hẳn là cảm thấy chán chường lắm rồi nhỉ?"
Lộ Dao: "Sao cô lại nói vậy?"
Trần U đã hóa thành u linh không có chân nên cẩn thận vắt cái đuôi nhón lên chân Lộ Dao, từ từ dính lên: "Tôi biết hết, một mình cô đi con đường cực xa, phía trước không có phương hướng cụ thể nào, vừa mệt vừa hoang mang, đã quá sức chịu đựng từ lâu rồi. Thật ra thì dừng lại nghỉ ngơi mấy ngày có sao đâu? Đại nhân rất vừa ý cô. Trên đời này không có gì mà ngài không biết, không có chỗ nào ngài không thấy được. Chỉ cần cô bằng lòng hầu hạ thì chắc chắn đại nhân sẽ dẫn dắt cô đi lên con đường vừa chính xác vừa thoải mái."
Nghe xong lời này, Lộ Dao đoán được đại khái ý nghĩa của con u linh này rồi. Thảo nào nó có thể ngang hàng với bạch tuộc hoàng kim.
Người trên phố U Linh sẽ dị hóa theo hai hướng, một là hình thái bạch tuộc có tính công kích, hai là hình thái u linh vô hại với con người.
Những người dị hóa thành bạch tuộc sẽ thể hiện ra ngoài ngay từ đầu, lấy công kích làm sở trường. Còn những người dị hóa thành u linh thì am hiểu cách thao túng tâm lý người khác.



Bạn cần đăng nhập để bình luận