Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1012 -



Chương 1012 -




Sáu chiếc vali đen thui được mở ra, Lộ Dao thò đầu sang nhìn một cái thì phát hiện hóa ra ra trạng thái của Trúc Duy và Khê vẫn còn đỡ, những người máy còn lại mới thật sự là tan tành.
Tình trạng của Viên cực kỳ thê thảm, cơ thể nát vụn như bột, não điện tử được đựng trong hũ riêng.
Khê khôi phục được năng lực hoạt động bèn đi đến bên cạnh cai ngục, góp nhặt mảnh vỡ cơ thể người máy của Viên.
Sau khi não điện tử bị móc ra, ý thức sẽ hoàn toàn mất tín hiệu với thế giới bên ngoài, như bị nhốt trong một căn phòng nhỏ tối tăm với bốn mặt tường không lọt gió, không nghe thấy âm thanh, tầm nhìn đen kịt, cả thế giới chỉ còn lại bản thân mình.
Viên luôn rất ghét khoảng thời gian không thể tự chủ sau khi cơ thể người máy bị hư, chờ đợi và sự bất lực như hai con dao cùn không ngừng cứa vào linh hồn cô độc.
Có người nói sở hữu cơ thể người máy thì sẽ sở hữu được năng lực trường sinh, Viên cảm thấy mỗi lần chiến đấu đến trạng thái không thể động đậy, chẳng khác gì đã chết một lần.
Có lẽ cơ thể người máy không phải ban tặng cho con người năng lực trường sinh, mà là năng lực hồi sinh.
Con người sẽ không thể sống mãi, mỗi một lần chết đi, sức sống của linh hồn sẽ bị suy yếu một phần.
Cơ thể người máy như một nhà giam kín, bảo vệ linh hồn yếu ớt của con người, cũng cản tầm nhìn của con người, ngăn chặn cơn gió đồng nội và phong cảnh nơi núi đồi xa xăm.
Khi linh hồn bị vô số lần tử vong ép đến xác xơ thành một tấm da, cuộc đời của một người cũng hạ màn từ đó.
Lần này Viên ngồi trong chiếc hộp nhỏ đen kịt, nhớ lại sách đã từng đọc ở tiệm sách, tinh thần cũng không còn lo lắng như ngày xưa nữa.
Dù trước mắt là một khoảng không tối tăm, bên tai im lìm chẳng có lấy một tiếng động, những con chữ lặng yên anh ta từng đọc lại như tia nước nhỏ giọt, từng chút từng chút tưới nhuần thể tinh thần khô cằn của anh ta, dường như thời gian trôi qua không còn khắc nghiệt nữa.
Không biết đã qua bao lâu, âm thanh vụn vặn nhưng rõ ràng đột nhiên nổ đùng bên tai, tầm nhìn cũng đột ngột nhảy ra một tia sáng, Viên bèn đứng dậy đuổi theo ánh sáng đó.
Ánh sáng mơ hồ như màn sương lụi tắt, anh ta nhìn thấy một gương mặt thanh tú dịu dàng, trái tim chợt loạn nhịp, tận mấy giây sau mới chậm rãi chớp đôi mi.
Lộ Dao thấy Viên mở mắt ra, não đã được lắp vào cơ thể người máy đã sửa một cách an toàn, cô bèn đứng dậy đi về phía một tù nhân khác đang chờ được sửa chữa, sau đó vẽ ma pháp trận.
Khê quỳ bên cạnh Viên, quan sát kỹ anh ta.
Não của Viên đã được lắp lại nhưng tứ chi vẫn đang phục hồi nên anh ta không thể tự do hành động, chạm vào ánh mắt của Khê, đáy lòng chợt thấy khó hiểu: “Sao vậy?”
Khê nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt anh ta, rồi lại nhìn bằng một hướng khác nữa, kể lại câu chuyện đã xảy ra lúc bà chủ sửa chữa mình.
Mới đầu hai anh em chọn cơ thể người máy giống y đúc nhau, dù nhìn từ góc độ nào, Khê cũng không nhìn ra điểm khác biệt của mình và Viên.
Viên im lặng một hồi rồi nói với em trai rằng: “Em có tám ngày để quan sát cô ấy ở khoảng cách gần.”
Khê ngẫm nghĩ, rồi chậm rãi gật đầu.
Viên lại nói: “Anh sẽ không từ bỏ, lần sau vẫn sẽ tham gia tuyển chọn.”
Kế hoạch ban đầu của Viên và Khê lần này là sẽ cùng vào tiệm sách, hai anh em phối hợp ăn ý, nắm chắc phần thắng, thế nhưng họ lại lật thuyền trong mương, gặp phải Trúc Duy làm nhiều hơn nói.
Lộ Dao vẽ ma pháp trận xong, không trông chừng người máy vẫn chưa sửa xong hoàn toàn nữa mà quay người lấy thỏa thuận thuê mướn ra, gọi Trúc Duy và Khê qua một bên trao đổi.
Thỏa thuận giữ bí mật và hợp đồng thuê mướn đều viết ra hai bản, dù là tình nguyện viên tạm thời cũng phải chấp hành thỏa thuận giữ bí mật từ đầu đến cuối.
Lúc Lộ Dao bảo Trúc Duy và Khê ký thỏa thuận, 0815 đứng ở gần đó nghe bà chủ giải thích về thỏa thuận giữ bí mật, thầm nghĩ may mà tình nguyện viên là tù nhân trên đảo chứ người bình thường ký thỏa thuận này như giấy bỏ vậy, ra khỏi cửa là có thể bị móc não ngay.
Trúc Duy và Khê cũng thấy bất ngờ.
Ở thời đại mà ngay cả não cũng có thể bị ép buộc xâm nhập này, dạng thỏa thuận văn bản yếu ớt này chẳng có ý nghĩa gì cả.
Lộ Dao nhìn ra manh mối từ động tác chần chừ của họ, báo đúng sự thật: “Trên thỏa thuận có kèm theo tinh thần lực của tôi, khóa vào tinh thần thể của hai người. Trừ phi giá trị tinh thần của đối phương cao hơn tôi, nếu không thì hai người mãi mãi cũng không thể tiết lộ bí mật của tiệm sách cho bất kỳ ai. Hai người cứ cân nhắc một lát, chấp nhận được thì ký, còn không thì thôi.”
Bà chủ nói chuyện vừa nghiêm túc vừa tùy ý, Trúc Duy và Khê đều đang nghĩ nếu bà chủ quả thật là năng lực giả giá trị tinh thần bậc S, thật ra sự ràng buộc của thỏa thuận này cũng chẳng khác gì với không ký.
Nhưng với năng lực cô thể hiện ra, e là không chỉ đơn giản là bậc S thôi đâu.
Dù có là bậc 3S, bậc 4S, cai ngục và ba khu ở đảo Nội cũng không thiếu người giống cô, e là tính bảo mật của thỏa thuận cũng không cao.
Hai người nhìn vào đôi mắt vừa ngây thơ vừa hết sức chân thành của bà chủ, không nói gì thêm, sảng khoái để lại dấu mộc tinh thần lực của mình để làm bằng chứng ký kết.
0815 là người đốc thúc giám sát, cùng không coi thỏa thuận giữ bí mật bà chủ chuẩn bị là chuyện to tát gì.



Bạn cần đăng nhập để bình luận