Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 135 - Quả nhiên người khổng lồ kia là kẻ xấu xa 3



Chương 135 - Quả nhiên người khổng lồ kia là kẻ xấu xa 3




Quả nhiên người khổng lồ kia là kẻ xấu xa 3
Lúc Lộ Dao dùng khuôn làm cơm nắm, một hàng người tí hon đứng cạnh bàn tò mò xem trò vui.
Ba cặp vợ chồng người tí hon ở khu phòng dành cho khách, Diên Vĩ, Hắc Thứ, Phất Tuyết và bạn của cô ấy.
Lộ Dao lấy gia vị bình thường làm nước chấm đổ lên một nắm cơm làm thất bại ban đầu, đẩy ra giữa nói: “Mọi người nếm thử.”
Kết Hương tiến lên trước tiên, nắm một cục ăn thử, gật đầu thật mạnh: “Ngon!”
Còn không quên lấy một cục nhét cho Tử Diệp.
Một nắm cơm nhỏ, tôi một miếng bạn một miếng, nhanh chóng hết sạch.
Khi Tiểu Trịnh đến khách sạn, Lộ Dao đã cầm cơm nắm cho khách hàng ra ngoài, canh cũng đang đun trên bếp.
Lộ Dao: “Tôi chừa cơm rồi, bữa sáng của chúng ta trông cậy hết vào anh đấy.”
Tiểu Trịnh mặc tạp dề và đeo bao tay lên, bắt đầu vò cơm nắm tam giác cho người khổng lồ, các người tí hon lại bị thu hút sự chú ý.
Lộ Dao lấy đĩa cơm nắm phiên bản người tí hon để chung với đĩa cơm nắm phiên bản người khổng lồ, chụp ảnh đăng trạng thái: [Bữa sáng của khách sạn ngày hôm nay: Cơm nắm ba vị, canh rong biển đậu xanh, bò xốt cay và xốt mayonnaise.]
Bài đăng vừa được đăng tải chưa được mười phút, bên dưới đầy ắp nhân viên “đặt hàng”.
Buổi sáng họ đều không muốn ăn ở cửa hàng đồ ăn nhanh và cửa hàng Lông Xù, muốn ăn cơm nắm ở khách sạn.
Sau khi hệ thống mạng nội bộ chính thức đưa vào sử dụng, dù không nhiều người dùng nhưng vẫn có thêm một cách để ghi lại cuộc sống, khu phố thương mại gần như có sức sống hơn trước kia rồi.
--
Ngoài cửa khách sạn, sau khi nghỉ ngơi một đêm, người tí hon của bộ lạc Heo Đỏ tinh thần dồi dào.
Tỉnh dậy trong hương thơm của cơm, không cần nhắc nhở thúc giục, ai cũng tự giác đến cổng nhận cơm nắm.
Họ tưởng mì ý xốt thịt băm cà chua tối qua đã là đỉnh cao của mỹ thực rồi, không ngờ cơm nắm sáng nay là một món ngon khác nữa.
Cái khó là ba vị, căn bản không biết nên chọn vị nào.
Hôm nay, người tí hon cho rằng cơm của khách ngon hơn của người tí hon bộ lạc Ánh Sáng bắt đầu điên cuồng cộng một.
Bữa sáng kết thúc, tộc trưởng già giục khởi hành, còn bảo người tộc mình lấy da thú, đá mài, đường viên, vật phẩm có giá trị ra chất như ngọn núi nhỏ ở cổng khách sạn, như vô cùng chán ghét dính líu tới khách sạn.
Tộc trưởng già cố chấp như vậy, những người tí hon trẻ tuổi hơi lúng túng nhưng cũng hết cách.
Lộ Dao cất đồ vào, xoay đầu gọi Trúc Châu và Hắc Thứ tiễn họ đi.
Khe cây có gai cách lãnh địa mới của bộ lạc Heo Đỏ chắc còn khoảng lộ trình nửa ngày.
Họ đông người, hành lý cũng nặng, cưỡi heo đỏ đi ra đường biên giới khe cây có gai sẽ mất khá nhiều thời gian.
Trúc Châu lái tàu lửa xanh lục vòng lên trước, Hắc Thứ giơ chiếc loa mini thò ra cửa sổ gọi: “Lên xe, đưa mọi người đến biên giới.”
Vào buổi sáng nhóm người tí hon đã phát hiện xung quanh khe cây có gai trải một thanh ngang kỳ lạ, vốn còn không biết có tác dụng gì.
Thấy chiếc tàu lửa nhỏ màu xanh lục, con ngươi của họ cũng không di chuyển.
Người to gan chạy qua ngay lập tức, vác hành lý ngồi vào khoang xe.
Tàu lửa mới có mười khoang, vách ngoài còn có kệ hàng, một chuyến có thể chở mấy chục người, tốc độ nhanh hơn đi bộ, quan trọng nhất là mới mẻ thú vị.
Những người tí hon nhanh chóng thấy thích phương tiện giao thông lạ lùng này, người không lên bắt đầu lê bước chờ nó vòng về chở họ một chuyến.
Tộc trưởng già: “...”
Quả nhiên người khổng lồ kia là kẻ xấu xa.
--
Tiễn một số lượng khổng lồ khách hàng, khách sạn lại khôi phục sự yên tĩnh.
Lộ Dao lấy vật phẩm bộ lạc Heo Đỏ để lại phân loại bỏ vào hệ thống tùy thân, da thú, đường viên, đá mài, thậm chí heo đỏ đều đã tích lũy thành đống lớn.
Quýt ngọt và hoa Nguyệt Thần lẻ loi mỗi loại chiếm trọn một ô, hiển nhiên hơi xa xỉ.
Lộ Dao lấy quýt ngọt ra cầm trong tay quan sát, vẫn không biết quả này có tác dụng gì.
Tử Diệp ngồi trong phòng ăn tầng một, cách cửa sổ thấy quả trong tay Lộ Dao, ánh mắt chợt hơi thay đổi, đứng dậy đi qua chỗ cô: “Sao cô lại có loại quả này?”
Lộ Dao không đáp mà hỏi ngược lại: “Cậu biết quýt ngọt?”
Tử Diệp nhíu mày: “Đây là một loại thuốc, cô không biết à?”
Thuốc?
Lộ Dao lắc đầu: “Thỉnh thoảng có được một quả, nhưng không biết công dụng.”
Tử Diệp cũng bắt đầu nghi hoặc: “Nhưng quýt ngọt sinh trưởng ở vườn cấm phía sau Thần Điện, chỉ có người của bộ lạc Thần Mộc mới có thể tiếp cận.”
Hơn nữa, cây quýt ngọt cuối cùng đã héo chết cách đây bảy năm rồi.
Trưởng lão ở Thần Điện đã nghĩ rất nhiều cách cũng không thể cứu nó.
Quýt ngọt trên tay Lộ Dao trông có vẻ còn rất tươi, cứ như vừa mới hái từ trên cây xuống vậy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận