Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 609 - Quá hoang dã 1



Chương 609 - Quá hoang dã 1




Quá hoang dã 1
Trên đường lộ vắng bóng người, ven đường có mấy chục chiếc xe hơi kích cỡ khác nhau dồn đống với một chiếc xe bồn, tài xế xe bồn thò nửa người trên ra khỏi cửa xe, thịt trên mặt thối rữa đỏ đỏ trắng trắng, xương tươi thấp thoáng bên dưới da thịt, gió thổi qua một cái là cuộn lên một lớp ruồi nhặng xanh lục dày cộm.
Tài xế trong xe hơi và hành khách không còn dấu hiệu sống, thảm nhất là chiếc xe hơi màu xám bị đè ở đuôi của xe bồn như cái hũ kim loại bị đập lép xẹp, thịt nát và máu đỏ sẫm chảy đầy đất, lúc này gió đã hong khô chúng thành lớp da bì có màu tương đen dính sát trên mặt đất không người đi lại, gần như hòa lẫn vào nhựa đường màu đen.
Harold chậm rãi chạy xe đạp điện đi ngang qua, eo hắn có buộc một sợi dây thừng thô to, đuôi dây thừng còn nối với năm cái thùng rác lớn.
Rác trong thùng đã được dọn sạch, năm người đàn ông trưởng thành chia nhau đứng trong “khoang xe”, ôm ba lô đựng vật tư trong lòng, dưới chân còn nhét vài thùng dầu và nước tinh khiết, với cả hai bao gạo và vài món đồ lặt vặt.
Harold cũng phải suy nghĩ dữ lắm, Lộ Dao không cho hắn sử dụng ma pháp trước mặt người ta, chỉ dựa vào chiếc xe đạp điện thì nào có thể đưa năm tên đàn ông to lớn đi chung được, lúc đó trên vùng đất phẳng nhỏ bé vừa hay có vài cái thùng rác lớn, bên dưới còn có bánh xe để tiện cho việc kéo đi.
Harold bàn bạc với họ, chở họ về bằng thùng rác.
So với việc bị vứt bỏ lẻ loi ở đây rồi chờ mười mấy hai chục phút, năm người đàn ông bày tỏ rằng họ thà ngồi thùng rác về.
Thật ra khách hàng có lo ngại trong lòng, chiếc xe đạp điện của Harold trông có vẻ mã lực không lớn, ít ra cũng không thể một hơi kéo nhiều người như họ được, nhưng họ lại sợ bị bỏ lại một mình, thế là ai cũng căng cứng da đầu dốc ngược thùng rác, nghĩ đến là mình ngồi, thế là còn cố gắng dọn sạch hơn chút.
Không sai, “khoang xe” đều do khách tự dọn, dọn xong đẩy ra trước mặt Harold nhờ hắn buộc sau xe.
Năm cái thùng lớn có vẻ được dùng dây thừng to đục lỗ, trông giống khoang xe lửa nối tiếp nhau.
Để giữ thăng bằng và an toàn, thật ra Harold còn dùng chút thủ thuật nhỏ, hắn đã dùng ma pháp ở chính giữa để duy trì, bảo vệ “khoang xe” không đổ ngược và không đứt nối.
Chỉ dựa vào mã lực của xe đạp điện thì không kéo nổi thứ đồ nặng vậy thật, thật ra toàn dựa vào bé rồng đen tự kéo đi.
Chút trọng lượng này chả là gì hắn, xe đạp điện chỉ để trưng mà thôi.
Khách hàng không biết điều đó, họ chỉ nhìn thùng rác trên rộng dưới hẹp, lại cao quá đáng mà lòng thấy mông lung, một chiếc xe đạp điện nhỏ bé kéo nhiều người như họ vậy cũng không đáng tin, nhưng họ không dám nói gì.
Harold rất đẹp, là kiểu ngoại hình vừa tuấn mỹ vừa tinh xảo ấy, thật ra rất hiếm gặp ở nước Hoàng Kim, trông tuổi cũng không lớn, lúc đến cửa sau siêu thị đón người trùng hợp gặp phải zombie kiếm ăn, tên nhóc hắn vừa xuống xe là chạy đến đấm từng tên như bổ dưa hấu vậy, óc trắng trắng đỏ đỏ của zombie văng tung tóe, lẫn vào rác thối, trực tiếp để lại cho khách hàng ấn tượng (ám ảnh) sâu sắc không thể phai mờ.
Hoang dã quá.
Còn đáng sợ hơn Lộ Dao cầm súng nữa.
Từng khách hàng lên xe, chiếc xe đạp điện khởi hành từ cửa sau siêu thị, cả đường thuận lợi đến khó tin.
Gặp con dốc, chỗ cua gắt, nhóm Đại Lưu ai cũng thấy sắp ngã rồi sắp ngã rồi, kết quả chẳng có chuyện gì xảy ra hết.
Đi được phân nửa còn gặp một đám zombie khổng lồ, trông thấy zombie đông nghịt như dân tị nạn đột nhiên ùa tới từ góc phố, nhóm Đại Lưu thít chặt cổ họng, sợ làm Harold sợ nửa đường vứt họ lại đây.
Lúc này chiếc xe đạp điện lại bắt đầu tăng tốc, brừm brừm brừm, brừm brừm brừm, không lâu sau đã bỏ lại đám zombie.
Thấy phía trước sắp quẹo vào đường Quan Âm, yết hầu Đại Lưu chuyển động, thử gom can đảm mấy lần, cuối cùng cũng lên tiếng: “Này... Hay là cứ thả chúng tôi ở đây đi, đã rất gần tiểu khu rồi, chúng tôi tự đi về.”
Bốn người còn lại không nhịn được gật đầu theo.
Dù thế đạo đã thay đổi, khu vực quanh đây đã giảm hơn một nửa dân cư, nhưng những người không ra khỏi nhà đó lại thích ở cửa sổ ngó nhìn ra bên ngoài, có nói sao thì ngồi thùng rác về nhà vẫn hơi khó coi.
Harold không thèm quay đầu lại, nói: “Không được, thả các người xuống ở giữa đường không tính là đưa đến nhà an toàn, Lộ Dao mà biết lại lèm bèm. Quy tắc của cửa hàng chúng tôi là nhận đơn rồi thì phải đảm bảo hàng hóa được đưa đến tay người ủy thác an toàn.”
Đại Lưu: “...”
Hàng hóa?
Lộ Dao mà nghe câu này cũng sẽ lèm bèm nhỉ?



Bạn cần đăng nhập để bình luận