Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 953 -



Chương 953 -




Thiết bị và camera điều khiển từ xa được dùng cho livestream do ban quản lý khu tám cung cấp, nó giúp Lộ Dao tiết kiệm được một khoản chi phí không nhỏ.
Có rất nhiều loại camera, chỗ cô hiện có tổng cộng mười hai loại, lớn có nhỏ có, sau khi vạch ra trình tự xong rồi cô mới giải quyết các việc bên trong.
Streamer sẽ thông qua quang não để điều khiển camera, hoặc cũng có thể dùng giọng nói để ra lệnh điều khiển.
Sau khi livestream bắt đầu, người xem online có thể tùy ý tự chọn bất kỳ góc độ nào trong không gian giả tưởng mà mình muốn.
Sau khi tiếng chuông báo hiệu vang lên hầu hết cai ngục và tù nhân trên đảo Quán đều vùi đầu vào công việc nên trong vòng một tiếng đồng hồ nữa sẽ không có khách đến tiệm.
Buổi livestream đã được sắp xếp ổn thỏa đâu vào đấy, Lộ Dao bưng theo ấm trà ngồi xuống cạnh cửa sổ, vừa đổ ấm nước trà có màu óng ánh như mật ong ra ly vừa lên tiếng ra lệnh điều khiển: “Bắt đầu buổi livestream giả tưởng của “Tiệm sách Lộ Dao”.”
Mười hai chiếc camera điều khiển từ xa đủ kích cỡ lớn nhỏ lẳng lặng khởi động, bay thẳng đến khu vực cửa sổ chưa được bốn mét vuông.
Cùng lúc đó trên nền tảng livestream chính thức của mạng tinh vực có thêm một phòng live lặng lẽ xuất hiện, màn hình treo cảm ứng ảo trong các toà nhà làm việc của cai ngục trên đảo Quán đồng loạt sáng lên.
Nước trà vừa đổ ra ly đang bốc lên một làn khói nghi ngút.
Gương mặt dịu dàng của bà chủ hiện lên trên màn hình cảm ứng ảo kia, cô đặt ấm trà sang một bên, đưa ly trà lên nhấp nhẹ một ngụm rồi lại đặt xuống.
Cô cúi đầu, tiện tay mở quyển sách trước mặt ra, hạ thấp giọng đọc: “Ba mươi lăm năm qua, tôi dùng máy dập để xử lý giấy vụn và sách, trong ba mươi lăm năm này cơ thể của tôi dính đầy các con chữ… Tôi đã trở thành một chiếc bình chứa đầy nước, chỉ cần khẽ nghiêng sang một bên thì sẽ có rất nhiều ý tưởng hay ho chảy ra ngoài… Trên thực tế lúc tôi đọc sách không phải là đang đọc, mà là đang bỏ những con chữ xinh đẹp kia vào miệng, nhai nó như nhai những viên kẹo ngọt ngào nhất, nhấm nháp từng chút từng chút một như đang thưởng thức một loại rượu mạnh nào đó, mãi cho đến khi số câu chữ đó hóa thành cồn rồi hoà tan khắp cơ thể tôi…*”
(*) Trích từ tác phẩm Một Nỗi Cô Đơn Quá Đỗi Ồn Ào của tác giả Bohumil Hrabal.
0815 và 0816 đứng trong đại sảnh của tòa nhà khu tám, nhìn chằm chằm vào màn hình cảm ứng ảo trước mặt, bên góc phải trên của màn hình có một mũi tên màu đỏ đang hướng lên trên, biểu thị số người đang xem livestream này.
Chắc có lẽ là do mới sáng sớm, cộng thêm mới phát nên livestream chỉ có vài người xem mà thôi.
Đừng nói là so nhân khí với buổi livestream đầu tiên của khu tám, ngay cả mang đi so với nhân khí thấp nhất của người thuê trước đó cũng còn kém rất xa.
Vì để phối hợp với dự án livestream này, chủ nhiệm Kieran đã đích thân đến các khu khác để phối hợp làm việc, mấy hôm trước còn lắp đặt thêm màn hình ảo giữa khu vực công cộng ở của các khu.
Họ không ngờ bà chủ lại làm nhanh đến thế, hôm qua mới sắp xếp xong hết các các công việc cơ bản, vẫn còn chưa thảo luận đến việc tuyên truyền livestream nữa thì sáng sớm nay bà chủ đã tự bắt đầu livestream rồi.
Buổi livestream này cũng khá đơn giản, những lần trao đổi trước nghe bà chủ nói rất chậm rãi từ tốn, làm họ còn cho rằng bà chủ sẽ có chiêu trò gì đặc biệt lắm, kết quả lại dùng cách đơn giản yên tĩnh như thế.
Những tia nắng nhân tạo men theo cửa sổ rọi vào phòng, một góc mặt của bà chủ sáng bừng lên, góc mặt còn lại thì chìm trong bóng tối, giọng nói của cô dịu dàng, nhẹ nhàng, từng chút từng chút một xua tan đi bầu không khí nặng nề, hiu quạnh lúc sáng sớm trở.
0816 thẫn thờ đứng yên theo dõi một lúc lâu rồi mới đột nhiên hỏi: “Quyển mà cô ấy đọc có tựa là gì thế? Sao tôi lại không có ấn tượng gì hết vậy?”
0815 lắc đầu: “Tôi cũng chưa đọc qua, có thể là sách mới sắp lên kệ.”
Trong màn hình cảm ứng ảo, bà chủ đột nhiên lấy ra một trái hạch đào từ chiếc đĩa trước mặt, ung dung thong thả lột bỏ lớp vỏ đi, lúc sắp bỏ vào miệng ăn thì khựng lại, nhấp ngụm trà nóng trước rồi mới tiếp tục cầm quyển sách lên, đọc một cách chậm rãi.
“… Khi mọi ý tưởng được khắc sâu vào trong đầu con người chúng ta thì nó sẽ trở nên vô cùng hoàn hảo, lúc đó nếu như có người muốn đưa sách vào máy dập thì họ cũng chỉ có thể đặt đầu của con người vào thôi… *”
(*) Trích từ tác phẩm Một Nỗi Cô Đơn Quá Đỗi Ồn Ào của tác giả Bohumil Hrabal.



Bạn cần đăng nhập để bình luận