Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 329 - Quỷ sai đã đến tiệm 4



Chương 329 - Quỷ sai đã đến tiệm 4




Quỷ sai đã đến tiệm 4
Tạ Nhất và Phàm Tùng không hề từ chối, đồ ăn vặt của tiệm đúng là không tệ, lúc họ còn ở nhân gian cũng chưa từng thấy qua.
Chỉ là lần sau khi gặp lại bà chủ Nhân tộc đây e là họ đã trở thành người chung một giới rồi.
Cuộc đời của Nhân tộc thật sự rất ngắn.
Sau khi tiễn hai quỷ sai kia đi xong, thấy cửa sông Độ đóng lại lần nữa, bức tường của tiệm net được khôi phục lại như ban đầu thì Lộ Dao mới lập tức mở giao diện hệ thống lên, quả nhiên hình minh họa của Quỷ tộc đã được thắp sáng.
[Nhân khí của Quán Internet Cafe vượt thời không Lộ Dao tăng mạnh, được thăng cấp thành cửa hàng ba sao. Thưởng ba ngàn giá trị nhân khí, một hạt giống thế giới chuyên dùng, mong bà chủ tiếp tục cố gắng!]
Tiến độ nhiệm vụ cộng một, cửa hàng được thăng cấp nên tâm trạng Lộ Dao vô cùng tốt.
Cho dù là cả đêm không ngủ thì cô cũng không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Trước cửa tiệm net đang có vài Yêu tộc đang đứng.
Đêm qua bọn họ bị sự việc Quỷ Môn mở ra dọa sợ, phải chạy ra ngoài, quay về đến hang động nhưng vẫn còn hoảng sợ rất lâu, tu luyện đến nửa đêm, trời vừa sáng thì lại không nhịn được phải chạy đến đây, nhưng cũng chỉ dám do dự đứng ngoài cửa.
Lộ Dao gửi tin nhắn cho những nhân viên đang nghỉ ngơi ở khách sạn suối nước nóng trước, sau đó lại dùng Truyền Âm ngọc phù thông báo cho Giảo Nương rồi mới mở cửa tiệm.
Khách hàng Yêu tộc nhìn Lộ Dao rồi lại đưa đầu nhìn vào trong cửa hàng, người và cửa hàng đều không gặp chuyện gì cả.
Lộ Dao lui sang bên cạnh cửa: “Tối qua khiến mọi người hoảng sợ như thế thật sự ngại quá. Vì để xin lỗi, những khách hàng đến tiệm hôm nay đều có thể đến quầy bán đồ ăn vặt để lấy một cây xúc xích miễn phí.”
Món xúc xích thường ngày được săn đón nhất nhưng nay lại không hề có chút sức hấp dẫn nào cả, tiểu yêu đứng trước cửa muốn bước vào nhưng lại không dám.
Tiểu báo yêu Văn Dung đi ngang qua chúng yêu, bước đến trước mặt Lộ Dao: “Trưởng lão, tối qua Quỷ Môn mở ra, cửa hàng không gặp phải chuyện gì chứ?”
Lộ Dao đáp: “Chuyện đã được giải quyết, không còn chuyện gì nữa.”
Chu Nghênh cũng chen chúc lên: “Ta thấy quỷ sai ở trên lầu, không có gì thật sao?”
Lộ Dao: “Nếu như có chuyện thật thì làm sao tôi còn có thể đứng ở đây để nói chuyện với mọi người nữa chứ.”
Chúng yêu suy nghĩ thấy cũng có lý.
Nhưng không biết trong đầu họ lại suy diễn điều gì mà ánh mắt nhìn bà chủ lại ngày càng kính sợ như thế.
Khách hàng rón rén bước vào tiệm net, nước sông Độ đã được rút cạn, lau dọn sạch sẽ, Quỷ Môn cũng đã đóng chặt từ lâu.
Trễ chút thì Cơ Phi Mệnh đưa đồ ăn sáng đến, Cơ Phi Thần cũng đã đến làm việc, hương vị đồ ăn quen thuộc tỏa ra khắp nơi.
Văn Dung và Chu Nghênh đối mặt với đống đồ ăn vặt chất cao như núi, gọi một cách mỹ miều thì là “khao bản thân một chầu vì sự hoảng sợ đêm qua.”
Văn Dung cầm lấy chiếc bánh bao xá xíu to bằng nắm đấm cắn một miếng thật to, híp mắt lại cảm thán: “Chính là hương vị này, là hương vị mà nếu hôm nào đó không ăn được nữa thì chắc chắn ta sẽ phát điên lên mất.”
Chu Nghênh cầm một chiếc bánh bao đậu đỏ gặm vào miệng, tay cầm chuột kiểm tra số dư trong tài khoản ngân hàng.
Hôm qua lúc vội vàng rời khỏi đây thì nàng ấy cũng tuyệt vọng muốn chết.
Rõ ràng chỉ cần đợi thêm vài ngày nữa là có thể mua được thỏi son tím thiên mệnh và phấn mắt cyberpunk rồi, nhưng ngay vào lúc này Quỷ Môn lại mở ra.
Yêu tộc thì cũng thôi đi, nhân viên Nhân tộc trong tiệm chắc chắn sẽ chết.
Lúc vội vàng rời đi, thật ra nàng ấy và Văn Dung đã có ý muốn đưa Chung ca ra ngoài nhưng lại chậm hơn Giảo Nương một bước.
Đợi khi chạy thoát ra ngoài thì họ vẫn tìm vài vòng trong khu rừng nhưng lại không tìm thấy bóng dáng của Chung Ca đâu.
Bối cảnh của bà chủ cũng rất ghê gớm, không sợ hai tộc yêu và ma mà ngay cả quỷ sai của Minh giới cũng có thể dẹp yên, đừng nói là vị thần tiên nào hạ phàm lịch kiếp đấy nhé?
Chu Nghênh khựng lại, tuyệt vọng quay đầu nhìn sang Văn Dung: “Bà chủ là Nhân tộc đúng không?”
Văn Dung: “Đầu của ngươi bị hỏng rồi sao?”
Chu Nghênh: “Nàng không tu hành, thọ mệnh dài lắm thì cũng trăm năm. Trăm năm sau thì tiệm net này có còn tồn tại không?”
Chiếc bánh bao xá xíu trong tay Van Dung rơi xuống đất: “…”
---
Lộ Dao bảo Tiểu Chung nghỉ ngơi một ngày ở khách sạn suối nước nóng, muốn về nhà cũng được, chiều rồi hãy đến làm.
Phía Giảo Nương cô cũng dùng Truyền Âm ngọc phù để thông báo rồi.
Lộ Dao ngồi trên chiếc ghế nằm phía sau quầy bar, trong tay cầm lấy một hạt mầm màu vàng to bằng hạt gạo – hạt giống thế giới, là phần thưởng khi tăng cấp tiệm net.
Lý do được gọi là hạt giống thế giới là vì thế giới trong hạt giống này.
Hiểu rộng ra thì có lẽ chính là trong hạt giống nhỏ bé như thế này có thế giới riêng của nó.
Chỉ là giải thưởng này lại không hề nói rõ cách sử dụng gì cả, Lộ Dao không biết làm cách nào mới có thể đi vào hạt giống thế giới, cũng không biết thế giới bên trong trông như thế nào.
Nói ra thì dường như cô đã có được một món đạo cụ rất lợi hại nhưng cô lại không biết sử dụng như thế nào.
“Tối qua Quỷ Môn mở ra à?’
Phía trước một giọng nói quen thuộc vang lên, Lộ Dao ngẩng đầu lên nhìn.
Không biết Trạch Duyên đã đến từ lúc nào, bộ hắc bào nhăn nhúm không gọn gàng, mái tóc dài đen như mực xõa ra phía sau, còn đang ướt đẫm nữa.
Lộ Dao ngồi dậy: “Anh vừa tắm xong sao?”
Mi tâm Trạch Duyên chau chặt lại, kéo lấy hai tay cô đưa sang hai bên, quan sát từ trên xuống dưới: “Nước sông Vong Xuyên có chảy vào trong tiệm không, ngươi không sao chứ?”
Lộ Dao lắc đầu: “Tôi không sao.”
Lúc này sắc mặt căng thẳng của Trạch Duyên mới dần buông lỏng, ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay ra niệm một câu chú, một luồng ánh sáng màu vàng tỏa ra từ đầu ngón tay anh, chớp mắt Ma Tôn với bộ quần áo xốc xếch đã thay một bộ quần áo khác, đầu tóc cũng gọn gàng hơn, chỉ là vẫn chưa được buộc lên thôi.
Lộ Dao: “Hay là để tôi buộc tóc lên cho anh nhé?”
Trạch Duyên rũ mắt xuống: “Cũng được.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận