Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 462 - Loài người chẳng khác gì rau cải trồng dưới đất 3



Chương 462 - Loài người chẳng khác gì rau cải trồng dưới đất 3




Loài người chẳng khác gì rau cải trồng dưới đất 3
Mắt Giang Lẫm đục ngầu nhưng vẫn cố gắng dồn sức quay đầu nhìn thẳng vào mắt Lộ Dao rồi dùng hết sức nói: "Thật sự... Rất cảm ơn cô."
Lộ Dao đờ cả người, mặt hơi tái đi.
Từ Tranh Vanh tới gần, vẻ mặt cũng không khá hơn cô là bao, giọng nói cũng khàn đặc: "Vật chứa sót lại sau thần giáng. Cậu ta không sống được lâu nữa đâu."
Thần giáng, vừa có thần linh hạ xuống nơi này.
Chẳng qua trước nay chưa có ai nhìn thấy dáng vẻ thật sự của người kia. Lần nào xuất hiện gã cũng mượn dùng cơ thể loài người.
Sinh mệnh lực của những người bị gã dùng như vật chứa sẽ hao đi rất nhanh, giống như mướp treo gió vậy, sau đó chỉ còn lại một cái xác rỗng.
Lộ Dao nhanh chóng lục lọi kiến thức trong đầu tìm cách cứu chữa Giang Lẫm. May mà cô đã từng đi qua không ít thế giới, kinh nghiệm phong phú đủ để cô bình tĩnh đối phó với tình huống trước mắt.
Lộ Dao dùng trượng Quy Giới nhổ hết ngọc Ngự Thần trong cơ thể Giang Lẫm ra trước rồi mới dùng ma pháp ánh sáng chữa trị miệng vết thương, cuối cùng là bện thần chi lệ và ngự thần châu thành vòng tay đeo vào tay cậu ta
Từ Tranh Vanh và Tần Thu Danh ngã ngồi dưới đất, gần như không nói nên lời.
Lộ Dao để tay dưới mũi dò xét hơi thở của Giang Lẫm rồi từ từ thở phào một hơi: "Hẳn là không sao nữa rồi."
Từ Tranh Vanh tỉnh hồn, vội vàng dùng cả tay cả chân bò dậy, lảo đảo mấy lần rồi cuối cùng gần như là té nhào xuống bên cạnh Giang Lẫm, mặt đầy vẻ không thể tin nổi: "Thật á?"
Lộ Dao: "Vết thương trên người vẫn cần phải chăm sóc thêm mấy ngày nữa. Chỉ cần đeo chiếc vòng tay này thì cậu ta sẽ không trở thành vật chứa nữa, cũng sẽ không còn bị mất nhân tính."
Thần chi lệ là do thần lực của Nữ thần biển sâu Thúy Hoàng Tinh biến thành, có thể nuôi dưỡng phôi thai nhưng chữa vết thương cho Giang Lẫm thì có thể nói là dùng dao trâu mổ gà.
Còn ngự thần châu là lấy từ ngự thần mốc dùng để phong ấn tà thần ở đại lục Phù Thế.
Sau khi kết thúc cuộc chiến giết thần kia, không biết xuất phát từ tâm lý gì mà tiên giới tặng cho Lộ Dao không ít bảo vật quý hiếm.
Bản thân Lộ Dao cũng có hứng thú với những thứ kia nên đã nói luôn với Lăng Tiêu tiên nhân rằng mình muốn ngự thần mộc.
Lăng Tiêu tiên nhân nói phải về bẩm báo lên trên đã, sau đó chưa đầy ba ngày sau, một hộp nhỏ đựng ngự thần mộc được đưa tới tận cửa cho cô.
Ngự thần mộc là một loại thần mộc có thể trừ tà trấn ác.
Có tin đồn rằng từ nghìn năm trước, cây ngự thần mộc cuối cùng của thiên giới đã chết khô rồi.
Lộ Dao có được một hộp nhỏ như này cũng là nhờ Thiên Đế lên tiếng và dùng sức mạnh cưỡng ép đói mấy vị tiên móc hàng tích trữ ra đấy.
Trên chiếc vòng tay của Giang Lẫm chỉ có một hạt là ngự thần châu thật sự thôi, còn lại chỉ là những hạt giả do trượng Quy Giới bắt chước làm ra.
Một viên như này kết hợp với thần chi lệ nữa cũng đủ dùng rồi.
Lộ Dao đi ra ngoài bật đèn lên rồi tiện tay mở cửa phòng ra.
Người ở hai phòng học bên cạnh đã tỉnh dậy từ lâu, lại nghe thấy tiếng động bên ngoài nên bọn họ không dám hành động tùy tiện.
Nghe tiếng bước chân trên hành lang, mọi người sợ hãi run lẩy bẩy, mãi đến khi nghe tiếng Từ Tranh Vanh và Tần Thu Danh gọi tên Lộ Dao mới cẩn thận hé cửa ra nhìn.
Lộ Dao vào nhà vệ sinh rửa tay rồi mới ra. Lúc này đã hơn năm giờ sáng rồi, tất cả mọi người đang tập trung trước cửa phòng học số ba, ai nấy ngơ ngác đờ đẫn như khúc gỗ.
Vì nguyên nhân công việc và cuộc sống nên không ai lạ gì với cảnh tượng thê thảm trong phòng cả. Điều làm bọn họ cảm thấy lạ lẫm là kết quả cơ.
Bà chủ, trưởng phòng và anh Từ còn sống sót sau thần giáng thì thôi đi, sao ngay cả thiếu niên làm vật chứa kia cũng còn phập phồng thở vậy?
Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế?
Lộ Dao lấy một cái khăn lông sạch từ kho hàng cá nhân ra đưa cho Nhậm Do: "Trưởng phòng Tần và Tiểu Từ bị dọa sợ không có sức nữa. Mọi người bế Giang Lẫm ra đây tắm rửa giúp cậu ta đi. Tôi đi tìm quần áo sạch cho cậu ta."
Giọng bà chủ gần sát bên tai nhưng phản ứng của mọi người vẫn rất chậm chạp, ngây người đứng đực ra đó mấy giây sau mới bắt đầu nhúc nhích.
Lộ Dao bật hết đèn ở hành lang và phòng khách ra sau đó mở cửa quay về khu phố thương mại.
Người của tiểu đội an ninh đỡ Giang Lẫm, Tần Thu Danh và Từ Tranh Vanh đi rửa mặt. Lưu Tịnh và Thái Ngữ Tinh thì đứng ngẩn người trong hành lang, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn.
Mấy phút sau, có đội viên đỡ Giang Lẫm đi ra rồi mà Lộ Dao vẫn chưa quay lại.
Lưu Tịnh lấy chăn trong phòng mình ra quấn cho Giang Lẫm, sau đó chờ đến khi Tần Thu Danh và Từ Tranh Vanh, cô ấy lại thuận đường vào phòng của tiểu đội an ninh lấy chăn ra.
Đoàn người luống cuống dắt díu nhau đi ra sảnh lớn, chẳng những không thấy Lộ Dao đâu mà còn thấy cửa chính mở toang. Thế là vẻ mặt ai nấy đều hoảng loạn.
Nhậm Do như bị ai đó tạt cho một chậu nước lạnh, ngay cả giọng nói cũng run lên: "Mới hơn năm giờ mà, cô ấy đi đâu rồi?"
Thái Ngữ Tinh: "Vừa rồi bà chủ nói đi tìm quần áo cho Giang Lẫm nên tôi tưởng ý cô ấy là quần áo dự bị đã chuẩn bị sẵn."



Bạn cần đăng nhập để bình luận