Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1252 -



Chương 1252 -



Ngón tay Chúc Tâm Kỳ lướt nhẹ qua màn hình điện thoại, nghe xong không khỏi ngẩn người: "Món hàng rẻ nhất trong cửa hàng này là nhẫn không gian cơ bản nhất giá sáu trăm chín mươi chín đồng. Mặc dù món hàng đắt tiền nhất không quá một trăm nghìn nhưng cho mỗi nhân viên một chiếc nhẫn sáu trăm chín mươi chín, tổng cộng năm nghìn nhân viên là ít nhất cũng mất một căn biệt thự nhỏ rồi."Lữ Phượng không hiểu gì: "Cô đang nói gì vậy?"Chúc Tâm Kỳ ngẩng đầu lên che mắt rồi đột nhiên cười rộ lên: "Tại tôi nghĩ nhiều thôi. Bạn của sếp Cơ đúng là không phải người bình thường."Lữ Phượng cắn miếng bít tết, trong lòng đã không còn nghĩ về mấy anh đẹp trai nữa mà bắt đầu chuyển sang chờ mong phần thưởng: "Tôi muốn một chiếc nhẫn không gian, còn muốn có Giảm Chi đan nữa. Cô muốn cái gì?"Chúc Tâm Kỳ lại bắt đầu lướt màn hình điện thoại, dáng vẻ thờ ơ với cả thế giới cuối cùng cũng biến mất: "Nhẫn không gian, giấy dán ma pháp tiện lợi, Vạn Dụng phù cũng rất thú vị."Chợt có người ngồi gần cô ấy kích động kêu lên: "Trời ơi! Cửa hàng này có cả điện thoại di động ngửi được mùi luôn này. Thật hay giả vậy trời?!"Người ngồi đối diện đáp: "Còn có Sinh Phát đan nữa. Hy vọng tôi rút trúng thứ này. Thấy phần bình luận review là hiệu quả tuyệt vời lắm.""Tôi cứ cảm thấy giả giả sao ấy. Thứ này đắt chết đi được, hơn năm nghìn một sản phẩm lận. Nó có hiệu quả thật không hay là bốc phét vậy?""Giá niêm yết của cơm hộp trưa nay sếp Cơ mời chúng ta là bốn con số đấy. Nếu là bình thường thì tôi không dám đặt đâu.""Nói mới nhớ hình như cửa hàng này mở ở thành phố Dao Quang nhưng lại nhận giao hàng toàn quốc. Chưa kể những món hàng khác, chỉ riêng cơm hộp là đã đặt cái giao ngay rồi, mà khi ăn mùi vị cũng rất tươi ngon. Sao họ làm được hay vậy nhỉ?"Chúc Tâm Kỳ và Lữ Phượng cũng cảm thấy hơi kỳ lạ. Nếu cửa hàng này có chi nhánh ở thành phố Thiên Cơ thì cũng không thể nào làm được.Bởi vì khi họ mở suất cơm ra đồ ăn bên trong vẫn còn bốc hơi nóng, đồ lạnh thì vẫn còn lạnh. Từ nhiệt độ đến mùi vị đều như vừa nấu xong, vô cùng mới mẻ, dù là có chi nhánh cũng không thể đạt đến hiệu quả như thế này được.Mọi người nghi ngờ nhưng không có được đáp án.Người chung quanh đã bắt đầu dọn dẹp hộp cơm và cầm phiếu rút thưởng di chuyển đến ô cửa sổ đang tổ chức hoạt động rút thưởng rồi.Vừa được no bụng vừa được tận mắt chứng kiến món đồ thần kỳ như nhẫn không gian, còn bị đủ loại hàng hoá thần kỳ trong cửa hàng tạp hoá thu hút nữa nên lúc này ai cũng hứng thú với hoạt động rút thưởng.Căng tin nào cũng có hai ô cửa sổ rút thưởng, hơn nữa đều là kiểu tự động cả.Mọi người chỉ cần giơ phiếu rút thưởng được phát sáng nay lên trước máy quét một cái là sẽ có một quả cầu màu sắc ngẫu nhiên rơi từ trong cái hộp trong suốt phía trên xuống, lọt thẳng vào lòng bàn tay người rút thưởng.Lữ Phượng nhanh chóng vét hết mấy miếng cơm cuối cùng trong bát rồi giục Chúc Tâm Kỳ đi tham gia hoạt động với mình.Chúc Tâm Kỳ cũng húp hết ngụm canh cuối cùng, lại dọn dẹp hộp đồ ăn rồi mới đứng dậy đi theo cô ấy.Lúc này đã nhiều người xếp hàng trước các ô cửa sổ rút thưởng lắm rồi. Thanh niên tóc vàng và thiếu niên tóc đuôi ngựa chậm rãi đi từ đằng xa tới sau đó dừng lại trước cửa sổ không xa, im lặng quan sát.Chúc Tâm Kỳ xếp hàng được chừng mười lăm phút thì đến lượt.Cô ấy ngẩng đầu liếc nhìn Harold rồi nhanh chóng liếc sang Ti Kim, cuối cùng hít một hơi thật sâu và giơ phiếu rút thưởng lên.Muốn nhẫn không gian, muốn giấy dán ma pháp tiện lợi, muốn Vạn Dụng phù. Thật ra thì cô ấy còn thích cả điện thoại ngửi được mùi và cái pin nhiên liệu gì kia nữa...Chúc Tâm Kỳ lắc đầu thật mạnh sau đó tập trung tinh thần quét phiếu.Nếu phần thưởng thật sự là những món hàng của cửa hàng tạp hoá thì dù là cái gì cô ấy cũng sẽ rất vui. Không nên tham lam quá làm gì, rút được nhẫn không gian là cô ấy hài lòng lắm rồi.Lúc này ở khu phố bỏ hoang ngoại ô thành phố Dao Quang cách đó cả nghìn cây số, bà chủ Lộ Dao đang ngồi trên ghế trước bàn làm việc trong cửa hàng tạp hoá, trong tay cầm một cái hộp rút thưởng phiên bản thu nhỏ.Cái bóng lặng yên không một tiếng động chậm rãi lan ra dưới chân Lộ Dao, sau đó bắt đầu truyền âm thanh của thế giới vào tai cô.Những lời cầu nguyện như cơn sóng nhỏ vang lên trong tai Lộ Dao. Cô hơi nghiêng đầu, ngón tay xoay nhẹ hộp rút thưởng trong tay. Ngay sau đó, một quả cầu màu vàng rơi xuống.Đám người xung quanh đột nhiên kêu lên khiến Chúc Tâm Kỳ cầm quả cầu màu vàng mà ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.Thấy cô ấy ngớ người, một người đứng cạnh bèn cất giọng đầy ước ao: "Quả cầu màu vàng là phần thưởng đặc biệt đấy. Mỗi căng tin chỉ có năm mươi quả thôi. Trừ màu sắc nổi bật ra thì trên đó còn có ký hiệu đặc biệt nữa. Cô may mắn thật đấy!!!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận