Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 649 - Vô thi còn sống 3



Chương 649 - Vô thi còn sống 3




Vô thi còn sống 3
Cả hai nhóm người chạy tán loạn quanh mấy vòng hành lang lầu một, thiệt hại mất sáu người, khi bị ép đến không còn đường nào để đi nữa thì trùng hợp lại bắt gặp thang cuốn dẫn xuống tầng dưới.
Thang máy đã dừng hoạt động, cả đám người hoang mang chạy sang đó, đùng đùng chạy xuống tầng trệt.
Dưới lầu trông như khu vực chuyên kiểm tra sức khỏe vậy, zombie khá ít, Chiếu Dạ và đội tìm kiếm vừa xử lý những con zombie lang thang xung quanh vừa tìm chỗ để trốn bọn chúng.
Sảnh chờ trông trống huơ trống hoác, khu tư vấn thì có hai con zombie mặc đồng phục y tá lang thang qua lại, khu chờ chỉ có hai hàng ghế và vài con zombie đang lang thang gần đó.
Đội tìm kiếm đã nán lại ở đại sảnh khoảng năm phút nhưng vẫn không thể xử lý hết đám zombie ở gần đó.
Đột nhiên phía thang cuốn vang lên một loạt âm thanh ầm trời, có người chạy sang đó để kiểm tra tình hình thì lập tức biến sắc: “Zombie trên lầu một đuổi xuống đây rồi!”
Tạ Vũ vuốt mạnh mặt mình, tức giận oán trách: “Sớm biết như vậy thì đã không đến đây rồi, nếu lúc nãy mang theo đống dụng cụ dã ngoại ngoài trời đó về thì không chừng bây giờ đã đến được biên giới thành phố rồi.”
Đội viên bên này đang cố gắng hết sức để xử lý đám zombie kia, nghe anh ấy nói thế thì cũng rất hối hận: “Zombie trong bệnh viện này hoàn toàn khác với zombie ngoài kia, tốc độ của chúng rất nhanh, bây giờ còn biết xuống lầu bằng thang nữa, chúng ta có thể ra ngoài không đây?”
Đám zombie xuất hiện thuở ban đầu không hề có tí thông minh nào, chúng chỉ đơn giản là một đàn sinh vật đáng sợ khát khao máu thịt của loài người mà thôi, không hề có sức sống, tư duy, cũng không có tình cảm.
Tạ Vũ lập tức nhớ ngay đến con nhện zombie mình gặp được ở cao ốc Hoàng Kim, lòng càng hoảng loạn hơn: “Có thể là zombie biến dị.”
Sáng sớm hôm qua tiểu đội An Hạ với về đến căn cứ, sáng sớm hôm nay đã phải xuất phát tiếp nên hoàn toàn không kịp báo lại chuyện nhện zombie xuất hiện.
Lúc này ngoài Trần Vũ ra, những người còn lại đều không hề nghĩ đến việc móc nối hai chuyện này với nhau.
Trần Hâm chém liên tục được vài con zombie, dựa vào tường thở hổn hển: “Bệnh viện này quá lớn, những người bị bỏ rơi ở đây đều đã biến thành zombie hết rồi, không biết còn bao nhiêu con đang lẩn trốn nữa. Chúng ta ít người, cũng không đủ sức lực. Trước mắt hãy tìm nơi trốn đi trước, đợi ổn định lại rồi chúng ta nghĩ cách ra ngoài sau.”
Lúc họ vào là mười bảy người, lầu một tổn thất mất sáu người, lúc xuống đến tầng trệt thì có thêm hai đội viên bị cắn.
Hai người họ vẫn chưa tắt thở nhưng hóa thành zombie cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Họ chỉ còn lại tổng cộng chín người, thêm Chiếu Dạ vào nữa là tròn mười người.
Chiếu Dạ giải quyết đám zombie kia xong thì lén lút trốn vào phòng chụp CT, tìm một góc an toàn chui vào để liên lạc với Lộ Dao.
Cậu ta vừa ngắt máy truyền tin với Lộ Dao thì người của căn cứ Hy Vọng cũng đã tràn vào.
Đám zombie nhanh nhẹn kia đã chạy từ lầu một xuống, đang lang thang bên ngoài sảnh tìm kiếm người nào đó đi lạc đàn.
Chiếu Dạ rúc người vào góc, không đứng gần đám người của căn cứ Hy Vọng.
Tạ Vũ nhìn thấy Chiếu Dạ thì cúi người, di chuyển từ khung cửa sổ trong suốt kia đến bên cạnh đồng đội của mình, không biết đã nói gì mà Trần Hâm vốn đang dựa người vào tường nghỉ ngơi cũng phải nghiêng đầu sang nhìn Chiếu Dạ.
Qua một lúc Tạ Vũ vẫy tay với Chiếu Dạ.
Chiếu Dạ nhìn thấy Lục Minh Tiêu đang đứng phía sau anh ấy, ngay vào lúc này lại không kiềm được lòng hiếu kỳ của mình nên đã đứng dậy bước sang đó.
Câu đầu tiên mà Tạ Vũ nói khi chạm mặt nhau chính là: “Cô gái tóc đỏ kia… Là Tina không đến cùng với cậu sao?”
Chiếu Dạ không thích Tạ Vũ nhưng vẫn đáp lại câu hỏi của anh ấy: “Sau khi kết thúc buổi huấn luyện thì bọn tôi không làm việc cùng nhau nữa.”
Đôi mắt Tạ Vũ lóe lên sự thất vọng: “Vậy à, tôi còn cho rằng cô ấy đang ở gần đây nữa chứ.”
Chiếu Dạ: “Tina không chịu trách nhiệm khu vực này. Nhưng hôm nay vận may của tôi cũng không tệ, bà chủ vừa hoàn thành nhiệm vụ, đúng lúc đi ngang qua đây, lúc nãy tôi đã liên hệ với cô ấy rồi. Cô ấy sẽ đến đây nhanh thôi.”
Tạ Vũ suy nghĩ một lúc mới phản ứng lại được: “Bà chủ là… Cô kỹ sư kia sao?”
Chiếu Dạ không biết kỹ sư là gì nên chỉ đáp: “Bà chủ là người đáng gờm nhất trong cửa hàng bọn tôi, cái gì cũng biết cả.”
An Hạ phát hiện Tạ Vũ đã chuồn đi mất, vừa quầy đầu lại thì thấy anh ấy đang nói chuyện với Chiếu Dạ nên cũng đã nhích người sang đó, đúng lúc lại nghe được câu cuối cùng kia nên đã tiện miệng hỏi: “Bà chủ là cô gái tên Lộ Dao có đúng không? Cô ta thì có gì giỏi cơ chứ, chẳng phải đều dựa vào cô gái tên Tina đó à?”
Đột nhiên hai con sẻ tinh bay ra khỏi túi áo của Chiếu Dạ, phụt phụt hai bãi gì đó màu trắng đen lên mặt An Hạ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận