Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1401 -



Chương 1401 -



Lộ Dao không hiểu về quá khứ của Thiên Ảnh và Phạm Thiên cho lắm.Thâm Uyên và Thiên Ảnh cũng chưa từng nhắc chuyện này trước mặt cô, nhưng sau này từ thái độ của Phạm Thiên và những lần tiếp xúc ngắn ngủi với Thiên Ảnh thì Lộ Dao đoán có lẽ Thiên Ảnh chính là ảnh cách của Phạm Thiên, nhưng ông ấy lại khác với những ảnh cách khác.Thiên Ảnh không giống như ác niệm và sự ích kỷ đã bị Phạm Thiên tước bỏ, Thiên Ảnh có một gương mặt thanh tú, không thích nói nhiều, đôi lúc sẽ đột nhiên bộc lộ ra chút hài hước hoàn toàn không ăn khớp gì với hình tượng lạnh lùng thường ngày.Vừa dứt lời, Lộ Dao đã đưa kiếm lên, đâm thẳng vào khe hở giữa đám sương mờ đang giam giữ Phạm Thiên, dấy lên một làn sương máu.Làn sương máu đó tụ lại thành một ảo cảnh, hàng chục nghìn năm trước Phạm Thiên tu luyện vất vả nhưng không có kết quả, mãi cho đến năm mươi sáu tuổi cũng chưa tìm được con đường cho mình.Vào năm sáu mươi lăm tuổi, Phạm Thiên cô đơn, tuyệt vọng, bị đuổi ra khỏi tu viện, nếm trải đủ mọi sự khinh bỉ của thế gian này, nhưng ngày vào lúc sắp rời bỏ thế gian này thì lại ngộ ra và trở thành thần.Phạm Thiên đã tách ảnh cách của mình ra, tước bỏ toàn bộ từ nhân tính, đôi mắt phàm tục cho đến thân xác già cỗi khiến mình chán ghét.Ánh cách được tách ra vô cùng yếu ớt, Phạm Thiên nhìn đống thịt nát đang níu kéo hơi tàn dưới mặt đất bằng đôi mắt khinh thường rồi xoay người rời khỏi đó.Mặc dù ông ta không ra tay nhưng ảnh cách yếu ớt, xấu xí đó cũng không sống tiếp được nữa.Sau khi Phạm Thiên tước bỏ nhân tính thì được quy luật của vạn vật ưu ái hơn, thành thần chưa được hai mươi năm thì đã ngồi lên được thần vị cao nhất rồi.Từ đó cho đến hàng chục nghìn nằm sau, ông ta vẫn là một mặt trời bất diệt thống lĩnh hai giới Thần – Ma.Vào năm thứ chín nghìn chín trăm chín mươi chín Phạm Thiên ngồi lên vị trí chí cao ấy thì gặp lại được ảnh cách của mình lần nữa.Món đồ xấu xí bị ông ta vứt bỏ đã tu thành hình người, là một chàng thanh niên với vẻ ngoài thanh tú, tính tình dịu dàng có tên là Thiên Ảnh, còn là một trong ba vị chủ thần không vào Thần Điện chí cao, ngoài ra còn dính dáng đến nữ thần Thâm Uyên tàn nhẫn kia nữa chứ.Thiên Ảnh khác hoàn toàn với ông ta, người bầu bạn với Thâm Uyên nhưng lại không bị nhiễm phải tính cách của Thâm Uyên, quả thật rất chướng mắt.Phạm Thiên đã đánh một trận với Thiên Ảnh nhưng vẫn chưa thể phân thắng bại.Sau khi phàm linh và thần linh thấy được quá khứ của Phạm Thiên thì bầu trời trên kia bắt đầu chen chúc nhau để giành lên trước, trông như những viên trôi nước căng tròn nổi lên trên mặt của nồi nước đang sôi sùng sục vậy.Vốn Tịch Vỹ đang chen chúc ở phía trước cơ, nhưng không ngờ quá khứ của Phạm Thiên lại đen tối đến thế, cũng không phải là thất vọng hay gì cả, chỉ là cảm thấy mọi chuyện không giống như những gì mình tưởng tượng mà thôi.Làn sương máu từ từ tan đi, không ngờ Phạm Thiên bị nhốt trong đó vẫn có thể thản nhiên bật cười được.Hai tiếng loảng xoảng vang lên, sợi dây xích mà Lộ Dao dùng thần lực để bện thành đã nứt ra, làn sương mù tan đi, Phạm Thiên đứng dậy, dùng tay làm dao đâm thẳng vào tim Lộ Dao.Bên trong Phục Thần Điện, Xá Thiên đang cúi đầu nhìn khung xương đã được ghép xong đang nằm trên giường.Trong bộ xương trắng như tuyết đó có hai đoạn xương có màu khác với số còn lại, một đoạn tối đen như vực sâu, bên trên là những phù văn màu bạch kim phức tạp, đây là di vật của cha mẹ Thiên Ảnh và Thâm Uyên đã để lại cho anh; đoạn còn lại cũng màu đen nhưng lại bóng loáng như ngọc, giữa các khe hở của xương có khắc những dòng phù văn màu đỏ như máu trông rất kỳ dị, đây là đoạn xương mà Giám Thần của anh đã dùng xương và máu của mình để tạo thành.Đặc biệt là trong cơ thể của Giám Thần có một đoạn thần cốt của anh.Tiểu Mộng thúc giục: “Bộ xương đã ghép xong rồi, anh nhanh tay nhanh chân lên đi, Lộ Dao còn đang đợi chúng ta đấy.”Lúc này Xá Thiên mới hoàn hồn về, bộ xương đó thu nhỏ lại, hoá thành những đốm sáng li ti rồi hoà vào trong cơ thể của anh, thay thế cơ thể tạm bợ do Thâm Uyên và bóng đen đã tạo ra cho mình.Lưỡi dao được hoá từ cánh tay của Phạm Thiên bị Lộ Dao dùng thân kiếm chặn lại, cô nhảy lên bay ra xa vài mét, điều khiển bóng đen Thâm Uyên, không ngừng đánh trả.Bên trong Thần Điện chí cao, cát bụi bay đầy trời, mây mù nổi lên, phàm đang linh lơ lửng trên không bị thần lực của hai vị thần chèn ép phải trốn vào trong một góc, suýt chút nữa là biến thành nhân bánh luôn rồi.Phạm Thiên bỗng khựng lại, mắt sáng rực lên, xoay người lại nhìn Thần Phục Điện, rút ra một thanh thần đao rồi bay ngược hướng Lộ Dao đang đứng, xông thẳng lên đỉnh của Thần Phục Điện, một chưởng đập nát nóc Phục Thần Điện.



Bạn cần đăng nhập để bình luận