Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 749 - Kết thúc 2



Chương 749 - Kết thúc 2




Kết thúc 2
Lộ Dao: "Bất Độc chuẩn bị đi học rồi, có thể sau này còn phải đăng ký học thêm nữa. Tôi xem trên mạng thấy mọi người bảo nuôi trẻ con tốn rất nhiều tiền, phải tích góp đủ cho con trước khi nó đi học cơ, còn phải lo chuyện cưới xin và mua nhà sau này nữa."
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: "..."
Bất Độc bưng đĩa thức ăn đi ra ngoài, hai bên trái phải có mấy người tí hon Nitraan đang ngồi. Cảnh tượng này làm Lư Yên Lâm và Tạ Giai Nhiên thèm chết đi được.
Bé trai dễ thương + người tí hon chỉ bé bằng ngón cái, thật đúng là double kills mà!
Bất Độc đứng lên ghế đẩu để đặt đĩa thức ăn lên bàn, còn gắp cho Lộ Dao một ít nữa.
Nhìn cánh tay nhỏ mập mạp của Bất Độc bị hơi nóng làm sắp tan ra đến nơi, Lộ Dao vội vàng ôm cậu xuống: "Đừng vội, khéo lát nữa hoá thành người tuyết mini đấy."
Tối nay nhóm Thời Diên ăn tối ở nhà cả rồi mới ra ngoài, thành ra bây giờ ngồi trong khách sạn suối nước nóng bọn họ không đói nữa, đành ngồi chơi ngoài sảnh chờ ăn canh.
Đến khi bọn họ húp canh xong thì nồi lẩu lớn giữa khách sạn đã được dọn đi rồi, các vị khách người tí hon lại vào phòng chiếu phim mini xem phim, một số người đi hóng gió bằng chiếc xe đồ chơi, cũng có một số người ngồi bên cửa sổ vừa ngắm tuyết vừa nói chuyện phiếm.
Sáu vị khách người khổng lồ ngồi trong sảnh lớn hồi lâu, không làm gì cả mà chỉ đơn giản là không suy nghĩ, chỉ nhìn người tí hon đi qua đi lại quanh khách sạn mini này.
Lộ Dao ngồi trên ghế uống trà tiêu thực, trên đầu gối là một quyển sách tranh. Thỉnh thoảng cô lại lật sang trang khác, miệng nhỏ nhẹ giải thích câu chuyện trên đó cho một hàng người tí hon Nitraan ngồi trên tay vịn ghế nghe. Bọn họ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn tròn xoe lên yên tĩnh nghe bà chủ kể chuyện trước khi đi ngủ.
Mười một giờ ba mươi, các vị khách người tí hon lần lượt trở về phòng nghỉ ngơi. Mấy người Thời Diên cũng mất đi niềm vui nên chuẩn bị lên tầng theo.
Phòng dành cho khách trên tầng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Hai người một phòng, tổng cộng có ba phòng.
Thật ra thì ở đối diện phòng bọn họ cũng có phòng đơn, chẳng qua những vị khách người khổng lồ mới tới khách sạn suối nước nóng lần đầu thường sẽ chọn hai hoặc ba người cùng một phòng. Lý do là vì chắc chắn đêm đầu tiên bọn họ sẽ có rất nhiều lời muốn nói, cần ít nhất một người bạn lắng nghe mình.
Thời Diên và Tạ Tu Lương bưng trà nóng ngồi bên cửa sổ, đắp tấm thảm da thú do người tí hon Nitraan sản xuất trên người, lặng lẽ ngắm nhìn bóng đêm.
Da thú do người tí hon làm rất nhỏ nên Lộ Dao đã đi thu mua da thú của bọn họ, sau đó ghép lại thành một tấm thảm phù hợp với người khổng lồ. Các kẽ hở đều được xử lý rất kỹ càng và chu đáo, da thú đã được thuộc rồi nên rất mềm mại, cũng không có mùi lạ gì, khoác lên người cực kỳ ấm áp.
Đứng bên cửa sổ trong phòng dành cho khách có thể nhìn thấy cảnh đêm ở đại lục Nitraan.
Mùa này ở khe cây có gai có rất nhiều tuyết đọng. Ba mặt trăng sáng ngời treo trên bầu trời đêm.
Tạ Tu Lương siết chặt tách trà trong tay rồi chậm rãi thở hắt ra một hơi: "Cậu biết đến khu phố này từ bao giờ vậy?"
Thời Diên: "Cũng mới mấy tháng thôi. Lão Thẩm quen biết Lộ Dao trước tôi, trước kia Trịnh Chước và Yên Lâm cũng đã gặp Lộ Dao rồi. Khi đó chúng tôi chỉ đơn giản là bàn chuyện hợp tác mà thôi, đến sau này tôi mới biết cô ấy kinh doanh một khu phố như này."
Tạ Tu Lương: "Thật sự không phải lừa đảo à?"
Thời Diên nhún vai: "Nếu lừa đảo mà làm được giống thật như vậy thì tôi cảm thấy bị lừa cũng chẳng có gì to tát."
Ở phòng bên cạnh, Trịnh Chước và Thẩm Bình Tiến cũng đang ngồi bên bệ cửa sổ, cũng đang đắp da thú trên người và uống trà an thần.
Trịnh Chước lắc lắc tách trà trong tay: "Cậu quen biết Lộ Dao bao lâu rồi?"
Thẩm Bình Tiến: "Chừng một năm rồi."
Trịnh Chước: "Rốt cuộc cô ấy là ai vậy?"
Thẩm Bình Tiến lắc đầu: "Đến giờ tôi vẫn chưa biết."
Trịnh Chước: "... Không biết cô ấy là ai mà cậu vẫn dám dẫn chúng tôi tới đây à?"
Thẩm Bình Tiến: "Nếu cậu không có ý định bước vào khu phố thương mại thì ngày mai trước khi rời đi có thể nói rõ với Lộ Dao."
Trịnh Chước: "Chẳng phải ngày mai sẽ có buổi trải nghiệm miễn phí sao? Tôi quyết định trải nghiệm cái đã rồi nói sau."
Thẩm Bình Tiến liếc nhìn Trịnh Chước một cái đầy sâu xa nhưng không vạch trần anh ta.
Quyết định trải nghiệm đồng nghĩa với việc đã chui xuống hố rồi đấy. Đến lúc đó anh ta muốn chạy sẽ không dễ như bây giờ nữa đâu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận