Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 805 - Muốn gì được nấy 4



Chương 805 - Muốn gì được nấy 4




Muốn gì được nấy 4
Lúc này vách tường, cửa chính và bậc thang của ngôi nhà bên cạnh chi nhánh dính đầy máu và thịt nát hôi thối nồng nặc, gần như không tìm được chỗ đặt chân. Nhìn là biết chuyện này do con người làm ra.
Căn cứ đã bắt đầu trả thù mẹ con dì Châu rồi, hơn nữa còn dùng thủ đoạn cực kỳ hèn hạ.
Lộ Dao nói nhỏ với Harold vài câu, sau đó Harold đẩy một chiếc xe điện nhỏ từ trong cửa hàng ra ngoài, phía sau kéo theo nửa miếng thịt trâu rồi chạy thẳng vào đám zombie lúc nhúc phía trước. Hắn cầm cây gậy kim loại đi đến đâu gõ lên cột đèn phát ra tiếng vang đến đó.
Âm thanh chói tai nhanh chóng thu hút được sự chú ý của đám zombie. Chúng nó bắt đầu dịch chuyển đuổi theo Harold.
Hùng An An cũng bắt chước theo. Cậu nhóc không chút do dự chọc thân kiếm vào những chiếc ô tô tồi tàn bên đường, còn sợ tiếng động mình tạo ra chưa đủ vang nên lại chạy đi gõ mấy tấm biển hiệu bằng kim loại rơi bên đường nữa.
Âm thanh bang bang chói tai ồn ào khiến đám zombie chậm chạp xoay người đuổi theo.
Lộ Dao nhân lúc hỗn loạn ném hai miếng thịt lớn về phía Hùng An An để đám zombie hành động chậm chạp ùa lên đó, còn cô thì chớp thời cơ dẫn Hối Hối và Đô Đô sang nhà bên cạnh rồi tiện tay đưa cho Khang Khang một xấp Thanh Khiết phù và Phong phù.
Khang Khang nhận được Thanh Khiết phù mà như gặp được cứu tinh. Cậu bé lập tức dán luôn một tấm lên bậc thang ngoài cửa.
Đây là lần thứ bảy ngôi nhà này bị hắt mấy thứ dơ bẩn rồi, cửa trước cửa sau đều có hết nên Thanh Khiết phù trên người Khang Khang và Hùng An An đã dùng hết mất rồi.
Sau khi dặn Khang Khang dọn dẹp sạch sẽ, Lộ Dao đóng cửa lại, không để ý đến tiếng động bên ngoài nữa. Đến khi xong việc Harold sẽ dẫn Hùng An An về.
Bố cục của cửa hàng này cũng giống cửa hàng của Lộ Dao ở bên cạnh, phía trước là phòng khách rộng rãi, phía sau có hai căn phòng nhỏ.
Lục Minh Tiêu đang canh trước cửa căn phòng cuối hành lang không cho mẹ con dì Châu tiến lên.
Dì Châu hơi khom lưng đứng trước cửa, mặt mày đau đớn, chỉ trong một ngày mà như già đi hai mươi tuổi.
Cao Thi Mộng phiền não đi tới đi lui trên hành lang như con thú bị nhốt trong lồng.
Cửa phòng bị gõ rầm rầm, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu gào khàn khàn phát ra khiến da đầu người ta tê rần.
Lộ Dao đi tới hỏi: "Cao Thầm Niên sao rồi?"
Bước chân của Cao Thi Mộng chợt khựng lại chốc lát sau đó chạy nhanh về phía Lộ Dao: "Bà chủ, xin cô hãy nghĩ cách cứu anh trai tôi với! Anh ấy sắp biến thành zombie rồi!"
Lộ Dao không để ý đến Cao Thi Mộng mà ngước mắt nhìn Lục Minh Tiêu.
Lục Minh Tiêu: "Em biết năng lực của tôi mà, "chỉ giết người sống chứ chưa bao giờ cứu người chết", tôi không thể ức chế được dị biến của anh ta."
Trong lòng Lộ Dao vẫn còn một chút hy vọng nhỏ nhoi: "Dù sao cũng còn một chút hy vọng chứ?"
Lục Minh Tiêu trầm ngâm: "Em định làm gì?"
Mặt mày Lộ Dao tươi tỉnh hơn một chút: "Em có một suy đoán nhưng không biết có phải hay không. Dì Châu, nếu mọi người đồng ý thì tôi sẽ dẫn trợ lý vào."
Dì Châu đã mất hồn mất vía từ lâu, nghe vậy thì ngẩn ra một lúc rồi mới gật đầu: "Đồng ý, dù dùng cách nào, dù kết quả thế nào chúng tôi cũng muốn thử!"
Nếu không tìm được con trai về thì bà ấy sẽ chấp nhận sự thật rằng con trai không còn nữa, thế nhưng cố tình con trai lại có thể quay về. Giờ mà phải chứng kiến con trai chết đi lần nữa với cách thức thê thảm như vậy thì bà ấy sẽ thật sự suy sụp mất.
Cao Thi Mộng không lên tiếng mà chỉ bước nhanh vào phòng bên cạnh lấy một hộp trang sức ra nhét vào tay Lộ Dao: "Đây là hai mươi cây vàng! Chỉ cần có thể cứu được anh trai thì còn gì nữa chúng tôi cho cô hết!"
Lộ Dao không từ chối mà nhận lấy cái hộp rồi đưa cho Hối Hối: "Em cầm đi, công việc đầu tiên bắt đầu."



Bạn cần đăng nhập để bình luận