Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 491 - Đạt được cảm giác thành tựu từ công việc nhỏ này 2



Chương 491 - Đạt được cảm giác thành tựu từ công việc nhỏ này 2




Đạt được cảm giác thành tựu từ công việc nhỏ này 2
Đa số khách hàng đều có thể tự tìm kiếm niềm vui từ việc trải nghiệm làm đồ thủ công nhờ video hướng dẫn trên màn hình trí năng trước bàn làm việc.
Thế nên Lộ Dao muốn mở thêm hai phòng học lưu động, trong đó bàn làm việc sẽ được thiết kế thống nhất và chủ yếu là phục vụ những vị khách muốn tự do sáng tạo thủ công. Sau khi khách trải nghiệm xong, cửa hàng sẽ thu phí theo thời gian và nguyên liệu tiêu hao.
Ý tưởng liên tục hiện lên trong đầu nên Lộ Dao lấy giấy bút ra bắt tay vào thiết kế bản vẽ cho phòng học mới ngay.
Trong phòng học, bánh bao đã được cho vào lồng hấp, bánh rán đã thả xuống nồi dầu, hoành thánh đang lăn lộn trong làn nước sôi sục, mùi hương thơm phức của thức ăn dần bốc lên.
Trần U đứng ở góc tường quay đầu lại nhìn thẳng vào vị khách đang làm bánh bao ở bàn đầu tiên, ngón tay vô thức run rẩy cong lại.
Lộ Dao tình cờ ngẩng đầu lên bắt gặp vẻ mặt bất ổn của Trần U. Cô lập tức đứng dậy đi qua đó vỗ vỗ vai cô ta: "Sao vậy?"
Trần U bỗng nhiên tỉnh hồn, ngơ ngác nhìn Lộ Dao một hồi rồi luống cuống lắc đầu: "Không sao."
Lộ Dao quan sát cô ta kỹ càng một lần nữa để chắc chắn vừa rồi cô ta chỉ ngẩn người mà thôi.
Cam Kình bình tĩnh đứng sau cửa phòng học. Thỉnh thoảng cậu ta cũng sẽ mất hồn nhìn chằm chằm vào một chỗ hồi lâu không chớp mắt.
Lộ Dao xác nhận không có chuyện gì rồi mới quay về cúi đầu vẽ tiếp.
Năm giờ rưỡi chiều, tiếng chuông báo hiệu kết thúc hoạt động vang lên.
Trong phòng học số một vẫn còn hai vị khách đang làm dở bánh bao.
Chiều nay có mấy vị khách làm xong trước nên đi trước, những người còn lại một là cái gì cũng muốn thử, mua mấy phần nguyên liệu sau đó học theo video hướng dẫn làm mỗi món một lần; hai là khá tham lam, chọn một loại rồi mua thêm một đống nguyên liệu, nấu chín tất cả sau đó đóng gói lại mang về.
Lộ Dao chờ hai vị khách cuối cùng bỏ thức ăn vào hộp đựng rời đi rồi mới đựng dậy đi ra ngoài, để Cam Kình và Trần U ở lại quét dọn phòng học.
Theo kế hoạch của cô thì sáu giờ ba mươi tối còn phải đón thêm một đợt khách nữa, đến mười giờ ba mươi sẽ kết thúc.
Buổi sáng từ bảy giờ ba mươi đến mười một giờ ba mươi, buổi chiều từ một giờ ba mươi đến năm giờ ba mươi, buổi tối từ sáu giờ ba mươi đến mười giờ ba mươi. Một ngày sẽ có ba buổi trải nghiệm như vậy, cũng phù hợp với thời gian buôn bán của phố U Linh.
Nhưng sáng hôm nay bảy giờ Lộ Dao đã mở cửa rồi, giờ đóng cửa lại giữ nguyên nên cửa hàng mở cửa kinh doanh thêm nửa tiếng đồng hồ so với kế hoạch. Thế nên hôm nay cô và các nhân viên đã phải làm việc quần quật không ngừng.
Thời gian buôn bán dài thì phải sắp xếp lại ca làm việc cho nhân viên, ít nhất cũng phải chia ra làm hai ca mới được.
Hôm nay Lộ Dao có ý định thăng cấp hai phòng học mới nên tính hủy bỏ hoạt động buổi tối.
Sau khi khách lần lượt rời đi, nhân viên ở lại quét dọn và chuẩn bị nguyên liệu cho hoạt động ngày mai.
Bình thường các nhân viên đều sẽ ra ngoài ăn cơm nhưng vì hoạt động hôm nay có liên quan đến đồ ăn nên mấy giáo viên hướng dẫn đứng trong phòng thèm chảy cả nước miếng, đến giờ cơm tối lại không thèm ăn nữa. Chỉ có Hoàng Kỳ trước quầy lễ tân là bưng hộp cơm dành cho nhân viên lên và liên tục.
Khách buổi sáng quá nhiều thành ra nhân viên và tình nguyện viên chỉ mới gặp mặt nhau sau đó bận rộn ai làm việc nấy.
Chỉ có Hoàng Kỳ và Bùi Tất đã từng làm việc chung với nhau mấy tiếng ban sáng, còn lại Lưu Tịnh và Thái Ngữ Tinh khá kiêng dè các nhân viên chính thức.
Trong khi Cam Kình và Trần U dọn dẹp phòng học, Lưu Tịnh và Tiểu Thái dọn nguyên liệu từ kho hàng ra sảnh lớn rồi ngồi ngay tại chiếc bàn tròn trong sảnh phân loại.
Lộ Dao ngồi ở đầu bàn bên kia, giấy bút bày đầy trước mặt.
Cô đang nghĩ về túi trữ vật mà khách đặt làm riêng.
Hôm trước sau khi nhận được lời nhắc từ hệ thống hiện thực hóa ước mơ, Lộ Dao đã cất hết những sản phẩm điện tử có khả năng kết nối internet như điện thoại di động và máy tính bảng vào kho hàng cá nhân rồi, rất hiếm khi lấy ra dùng ở cửa hàng DIY.
Màn hình trí năng trong phòng học cũng không kết nối với mạng nội bộ của khu phố thương mại mà chỉ dùng USB tải video hướng dẫn vào.
Nếu bây giờ cô muốn tạo ra một mạng lưới mới cho người dân phố U Linh mà không nằm trong tầm kiểm soát của gã kia thì phải có một hệ thống khác.
Lộ Dao muốn thiết kế một hệ thống thiết bị chịu tải mới. Cô nghĩ khá xa, ý tưởng cũng bắt nguồn từ túi trữ vật thủ công này. Cô cảm thấy tốt nhất là thiết bị này có thể bao gồm cả những kiến thức cơ bản cần có để hoạt động trên phố U Linh.
Ở bên kia, Phương Tòng và Trần Huy Sinh xuống xe ở ngã tư khu Bắc rồi chen qua chen lại giữa dòng người tấp nập. Bọn họ đi theo con đường gần nhất rồi nhưng vẫn mất hai mươi phút mới tới được cửa hàng DIY, không ngờ mới đến nơi đã thấy tấm bảng viết chữ "đóng cửa" treo phía trước. Trần Huy Sinh thở dài một hơi, mặt đầy thất vọng: "Sao đóng cửa sớm quá vậy?"
Phương Tòng thò đầu vào bên trong quan sát. Sau mấy giây ngạc nhiên, anh ta nhấc chân bước vào bên trong.
Những người trong cửa hàng một là đang nghỉ ngơi, hai là đang làm việc của mình, chỉ có Bùi Tất rảnh rỗi chẳng có việc gì làm.
Thấy có người đi vào, anh ta nói ngay: "Xin lỗi, cửa hàng chúng tôi đóng cửa rồi."



Bạn cần đăng nhập để bình luận