Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 883 -



Chương 883 -




Đừng nói là Lộ Dao, ngay cả Mặc Chúc đang đứng bên cạnh xem kịch cũng phải sững sờ mất một lúc.
Anh ta nghĩ bụng một đại lão như Tần Thiên vác theo hai chiếc vali lặn lội đường xa đến đây sẽ có ý định nếu bàn bạc không thành thì sẽ dùng vũ lực để uy hiếp, nhưng không ngờ đối phương lại không làm được tích sự gì, lại còn dám lấy vàng ra dụ dỗ bà chủ nữa.
Lộ Dao thẫn thờ nhìn chằm chằm vào những thỏi vàng nằm trong vali, tất cả đều là vàng, phía sau còn được khắc dấu ấn nữa, quá là có thành ý rồi còn gì.
Mực Chúc ngẩng đầu lên nhìn Lộ Dao.
Cô động lòng rồi.
Lộ Dao từ từ ngồi thẳng người dậy, thở dài: “… Không phải tôi không muốn giúp hai người nhưng thật sự tôi không có cách để giúp.”
Đôi mắt vốn đang chất chứa đầy sự mong chờ của Viên Phác dần trở nên u ám, khóe mắt sáng rực bỗng trở nên tối tăm, trông hao mòn, héo hon như vừa bị ai rút cạn sức sống vậy.
Lộ Dao chớp mắt nhìn lên, lần này cô không nhìn Mặc Chúc nữa, đột nhiên chuyển sang chủ đề khác: “Một tháng gần đây cửa hàng dịch vụ chạy vặt liên tục xây dựng trạm chạy vặt, cũng may là có khách hàng ủng hộ nên việc kinh doanh cũng khá ổn. Tôi cũng đang định tổ chức một sự kiện để cảm ơn mọi người, lúc nãy nhờ có hai người nhắc nhở tôi, chi bằng sự kiện lần này tôi dùng mật ong để làm quà cảm ơn, những khách hàng dù là mới hay cũ, chỉ cần phù hợp với quy định sự kiện thì đều có thể dùng danh thiếp đặt đơn đã sử dụng và biên lai chuyển phát nhanh để đổi quà ở các trạm lân cận. Chỉ có điều số lượng không được nhiều nên có lẽ mỗi người chỉ có thể đổi được một viên con nhộng có thể tích một mililit mà thôi.”
Một mililit mật ong là không nhiều, nhưng nó cũng giống như mẫu dùng thử của nước hoa vậy, cũng có giá trị lớn lao của riêng mình.
Bước quay xe này quá đột ngột khiến Viên Phác và Tần Thiên lập tức phấn chấn hơn.
Ý của bà chủ là không bán nhưng có thể tặng không cho họ.
Viên Phác không thể kìm được sự kích động. đứng dậy nắm chặt lấy tay Lộ Dao: “Người dân cả nước, à không, toàn bộ nhân loại cảm ơn tấm lòng lương thiện và sự rộng lượng của cô.”
Lộ Dao ngại ngùng nhìn đi nơi khác, thật ra cô cũng suy nghĩ cho nhiệm vụ của mình thôi, may là có người còn xấu hổ hơn cô.
Mặc Chúc không thể hiện cảm xúc gì lên mặt cả nhưng tâm trạng lại phức tạp đến mức không nói được thành lời.
Có lẽ trong cả Thần giới và Ma giới sẽ không còn thần linh nào mất mặt và bất lực hơn anh ta nữa đâu.
Nhưng tiếc là cho dù là Thần giới, Ma giới hay là nước Hoàng Kim thì cũng không có ai chú ý đến tâm trạng phức tạp, đau buồn tột độ của vị thần linh này cả.
Lộ Dao hứa sẽ dùng loại mật ong đặc biệt đó để làm quà đáp lễ của cửa hàng nên chắc chắn sẽ bắt tay vào chuẩn bị ngay.
Năm nay thu hoạch được kha khá mật ong, lấy ra một nửa hàng tồn kho chắc là đủ cho sự kiện lần này rồi.
Chỉ là việc điều chế mật ong thành viên con nhộng tốn khá nhiều thời gian nên Lộ Dao dặn dò nhân viên người tí hon của khách sạn suối nước nóng quay về bộ lạc của mình triệu tập một nhóm nhân viên thời vụ, khách sạn sẽ mở một dây chuyền sản xuất viên con nhộng mật ong, sau đó nhờ người khổng lồ trong cửa hàng dời một tòa nhà xe mini sang, đồng thời thông báo cho nhân viên các trạm chạy vặt của cửa hàng chuẩn bị quảng bá sự kiện mới.
Viên Phác kích động đến nỗi đứng ngồi không yên, lập tức muốn về thành phố Ngân Biên chuẩn bị ngay.
Từ cách nói và hành động của Lộ Dao, Viên Phác có thể cảm nhận được cô đang khó xử nhưng vẫn cố gắng hết sức tạo mọi điều kiện cho họ.
Bà chủ đồng ý tặng không mật ong cho họ, việc sau này của họ là phải dựa vào bản thân để nghĩ cách thu thập số mật ong đó từ tay người dân rồi.
Trước khi đi Viên Phác để hai vali vàng kia lại, chỉ nói đây là quà gặp mặt tặng cho Lộ Dao.
Hai vali vàng đó đã đẩy mức độ hảo cảm của Lộ Dao với Viên Phác lên đỉnh điểm, cô đề xuất bảo Viên Phác và Tần Thiên trải nghiệm miễn phí dịch vụ đưa rước hoả tốc của cửa hàng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận