Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 44 - Nhặt được người tí hon 1



Chương 44 - Nhặt được người tí hon 1




Nhặt được người tí hon 1
Mùng bảy, khách sạn không có khách.
Mùng tám, Cơ Phi Mệnh, Cơ Chỉ Tâm và Bạch Di cũng quay lại làm việc.
Ba người bọn họ theo thứ tự là nhân viên của cửa hàng Blind Box, cửa hàng Lông Xù và Trung tâm bổ túc trẻ em của Lộ Dao.
Đỗ xe xong, ba người đều đi thẳng tới cửa hàng mới mở rồi ngẩng đầu lên quan sát biển hiệu.
Lộ Dao nghe tiếng xe lái vào, bèn đi ra liếc xem sao. Thấy ba người kia, cô cười rộ lên: "Mọi người tới sớm thật đấy."
Ba người cũng đang tò mò tình huống của cửa hàng mới nên thuận theo mà đi vào khách sạn luôn.
Vừa đi vào, Cơ Chỉ Tâm đã để ý tới con đường nhỏ hơi quanh co và thang máy thủ công trên mặt đất. Cậu ta ngồi xổm xuống nhìn một hồi: "Ai làm ra mấy thứ này vậy?"
Bạch Di: "Cái gì cơ?"
Cơ Chỉ Tâm: "Hồi trước khi tới khu phố thương mại làm việc, tôi cũng thích chơi xếp hình. Công trình này được thiết kế rất thú vị, kết cấu của thang máy thủ công này rất tinh xảo, e rằng nó có thể hoạt động được thật đấy."
Trong mấy năm, chân của Cơ Chỉ Tâm không tiện đi lại kia, tính tình của cậu ta chẳng tốt chút nào, cũng rất tự bế, lúc nào cũng nhốt mình trong phòng.
Thỉnh thoảng mẹ cậu ta sẽ mua cho cậu ta một hộp đồ chơi xếp hình. Cơ Chỉ Tâm đã thật sự dựa vào thứ đó để giết không ít thời gian.
Vừa nói, cậu ta vừa đưa tay ra chạm vào tay cầm của thang máy thủ công, thấy nó di chuyển thật.
Bạch Di rất ngạc nhiên: "Trời, thú vị thế."
Cơ Phi Mệnh đứng phía sau liếc xung quanh một vòng xem cách trang trí rồi vẻ mặt hơi thay đổi: "Khách sạn còn chưa mở cửa kinh doanh hả?"
Lộ Dao: "Khai trương từ hôm mùng bốn rồi."
Khai trương rồi sao vẫn là dáng vẻ này?
Hoàn toàn không giống khách sạn chút nào cả.
Bên ngoài, Chu Tố cũng vừa tới nơi, vừa dựng chiếc xe máy nhỏ của mình xuống một cái đã đi thẳng về phía khách sạn. Thấy bên trong có nhiều người, cô ấy đứng ở cửa không vào mà chỉ nhìn Lộ Dao với ánh mắt chờ mong: "Bà chủ, tối qua sao rồi?"
Lộ Dao lắc đầu: "Không có khách."
Mặt Chu Tố lộ rõ vẻ thất vọng.
Từ hôm qua là cô ấy đã bắt đầu chờ mong rồi, tối hôm qua cũng ngủ không ngon.
Có lúc là vậy đấy, càng chờ mong thì lại càng khó được như ý nguyện.
Cơ Chỉ Tâm đứng dậy đi theo chiếc thang máy thủ công kia về phía trước, thấy toà nhà gạch xanh cực kỳ chi tiết và sống động. Cậu ta giơ tay đẩy cửa một căn phòng rồi hơi ngạc nhiên thốt lên: "Trông tinh tế quá đi mất. Từ bên ngoài hoàn toàn không nhìn ra chút dấu vết lắp ghép nào cả."
Lego là một loại đồ chơi có tác dụng kích thích sáng tạo cực lớn. Người chơi có thể dựa vào đủ loại hình dạng của miếng lego mà lắp ráp nó thành đủ mọi hình thù.
Nhưng những công trình tạo nên từ nó luôn sẽ có một số chỗ mang vết tích lắp ghép, ví dụ như nhìn kỹ sẽ thấy chúng được ghép lại từ những mảnh ghép có màu với các đường cong cứng ngắc, khiến người ta có cảm giác như người làm ra vậy. Nhưng tòa nhà gạch xanh trước mặt cậu ta bây giờ hoàn toàn không mang lại cảm giác đó. Trái lại, nó giống một ngôi nhà ngoài đời thực được thu nhỏ lại hơn.
Lộ Dao: "Có thể là do chất liệu đấy. Để tiết kiệm tiền nên gạch đá dùng để xây khách sạn đều là do tôi làm ra, thành ra từ cảm nhận đến kết cấu đều có vẻ chân thực và gần gũi với loài người hơn."
Cơ Chỉ Tâm: "Sao cô mở khách sạn mà còn tốn công sức làm cái này làm gì?"
Câu hỏi này cũng chính là nghi vấn của Cơ Phi Mệnh và Bạch Di.
Chu Tố không nhịn được cướp lời đáp: "Bởi vì khách hàng có thể vào ở trong khách sạn này là người tí hon. Mặc dù tôi cũng chưa nhìn thấy bao giờ."
Ba người ngạc nhiên.
Lộ Dao mỉm cười: "Lần này tôi mở khách sạn ở một thế giới con người không còn tồn tại nữa. Chủ nhân mới sinh ra trên đại lục này là người tí hon Nitraan."
Trước kia cô quá đần độn nên không nhớ ra việc chụp mấy bức ảnh lại.
Nhân viên cửa hàng tiếc nuối đi ra khỏi khách sạn, lúc ra đến cửa lại quay đầu: "Bà chủ, bao giờ có khách ghé thăm thì nhớ gọi tôi nhé!"
Phản ứng giống Chu Tố ngày hôm qua như đúc.
Chẳng qua nguyên ngày mùng tám này, khách sạn vẫn không có khách.
Chạng vạng tối sau khi tan làm, Cơ Chỉ Tâm, Bạch Di và Chu Tố cùng đi qua tìm Lộ Dao. Chẳng ai muốn về nhà cả.
Lộ Dao: "Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó nữa. Tôi có nguyên tắc riêng của bản thân, không cần thiết thì sẽ không bắt nhân viên ở lại tăng ca."
Chu Tố đi qua ôm lấy tay Lộ Dao: "Ôi chao, chuyện này sao tính là tăng ca được? Đây là vì vừa mới ra tết nên chúng tôi muốn nói chuyện với cô một chút ấy mà."



Bạn cần đăng nhập để bình luận