Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 681 - “Cặp chân ngắn ngủn đó còn không với tới bàn đạp nữa là.” 3



Chương 681 - “Cặp chân ngắn ngủn đó còn không với tới bàn đạp nữa là.” 3




“Cặp chân ngắn ngủn đó còn không với tới bàn đạp nữa là.” 3
Đường An Kỳ và Khương Nghệ Phỉ cẩn thận thu dọn những món đồ đã lấy ra khỏi thùng giấy lúc nãy, Tống Húc và Chu Minh Dương lấy hai thùng đồ ăn đã được nấu chín chuẩn bị mở ra.
Khương Nghệ Phỉ đoán: “Có lẽ cũng giống đồ ăn gọi ngoài thôi.”
Tống Húc: “Nếu thức ăn có thể giữ được độ ấm và độ tươi trong vòng bảy ngày như những gì Lộ Dao nói thì đúng là tuyệt vời!”
Vỏ bọc của hai chiếc thùng giống hệt nhau, mỗi thùng có mười bốn hộp cơm hình chữ nhật, lớn có nhỏ có, cũng không biết bên trong có chứa gì.
Bên trên mỗi chiếc hộp có dán nhãn dán viết tên những món ăn khác nhau.
Thịt heo nấu cá, cải thìa xào, canh cá thác lác nấu với cà chua, cơm, củ cải khô muối mặn, đây chỉ mới là ghi chú của một hộp cơm thôi đấy.
Trên mỗi hộp cơm đều có những dòng ghi chú khác nhau, thịt viên xào giấm, sườn xào xả ớt, thịt kho tàu, gà hầm nấm, vịt quay, thịt xiên… Thậm chí còn có sandwich thịt bò, mì ý sốt nấm bơ, sủi cảo áp chảo, bánh bao chiên, xíu mại, bánh thịt bò…
Đường An Kỳ nói: “Do mỗi nhà chúng ta có hai người, thời hạn bảo quản của cơm hộp vừa vặn là bảy ngày, cho nên mỗi thùng đều có mười bốn hộp cơm, mỗi ngày một người ăn một hộp, vừa đủ chúng ta ăn bảy ngày.”
Tống Húc lấy ra một hộp cơm thịt kho tàu trong số những hộp đó: “Mở một hộp ra xem thử nhé?”
Chu Minh Dương và Khương Nghệ Phỉ ngồi đối diện không kiềm được nuốt nước miếng ừng ực.
Họ cũng có trữ không ít thức ăn, nếu ăn xài tiết kiệm thì cũng không phải chịu đói, nhưng chắc chắn mức sống sẽ không bằng được lúc trước khi dịch bệnh zombie bùng phát.
Bình thường họ có gì ăn đó, đa phần đều chỉ uống lạnh, ăn bánh quy qua ngày, hoàn toàn không được ăn đồ ăn nóng, càng không cần nhắc đến những hộp cơm có thức ăn phong phú như thế.
Cho dù thi thoảng ăn được một bữa cơm nóng thì bữa cơm xa xỉ nhất cũng chỉ có một cây lạp xưởng chia đôi, mỗi người một muỗng tương ớt rồi trộn với một muỗng cơm trắng, hoặc là hai người cùng chia nhau một gói mì ăn liền.
Đây đều là những món ăn vô cùng xa xỉ.
Đường An Kỳ ngăn Tống Húc lại, nhìn sang Khương Nghệ Phỉ và Chu Minh Dương: “Hai người có muốn mở một hộp ra xem thử không?”
Khương Nghệ Phỉ do dự, dù sao chỉ cần mở ra là sẽ không thể giữ được độ nóng và tươi ngon nữa, đến lúc đó nếu không ăn thì rất lãng phí.
Với sức ăn của bốn người họ thì chỉ với hai hộp cơm nhỏ bé này chắc chắn sẽ ăn hết, nhưng Khương Nghệ Phỉ lại cảm thấy như vậy quá uổng phí.
Chu Minh Dương kéo một hộp sandwich thịt bò và mì ý ra: “Chúng tôi mở hộp này, lát nữa chúng ta đổi với nhau để ăn thử xem mùi vị thế nào. Trời bây giờ cũng không nóng lắm, có lẽ bánh mì sandwich để ở ngoài một đêm cũng không sao đâu, sáng mai có thể dùng làm bữa sáng ăn lại.”
Tống Húc không đợi được nữa, ngón tay men theo biên chiếc hộp xé ra, mùi thơm mặn của gia vị hòa lẫn vào nhau lập tức bay ra từ khe hở vừa mở ra kia, mấy người họ nuốt ngụm nước bọt dường như cùng một lúc.
Bên ngoài hộp cơm thì lạnh tanh, không có chút độ nóng nào, nhưng vừa mở nắp hộp thì đã có một làn khói nóng hừng hực bay ra, miếng thịt kho tàu óng ánh, phần mỡ và nạc đan xen lẫn nhau, nước thịt hoà lẫn chút mỡ phủ trên lớp da, hương thơm xộc thẳng vào mũi.
Trong hộp cơm có dụng cụ ăn uống riêng, gồm muỗng và đũa.
Tống Húc dùng đũa gắp miếng thịt kho tàu lên đút cho Đường An Kỳ.
Thịt đã được hầm đến mức mềm nhừ, vừa đưa vào miệng thì miếng thịt đã tan chảy ra như một lớp bơ, vị mặn và ngọt hoà lẫn vào nhau, thấm đẫm vào miếng thịt.
Mắt Đường An Kỳ sáng rực lên: “Ngon quá đi!”
Đồ ăn gọi bên ngoài đương nhiên không thể sánh được với món mỹ vị này rồi, huống hồ bốn người họ đã rất lâu chưa được ăn bữa cơm nào đàng hoàng rồi.
Tống Húc đút Đường An Kỳ một miếng xong thì lập tức bỏ ngay một miếng thịt vào miệng mình, nhai được một lúc thì nước mắt tuôn ra: “Ngon quá đi! Vẫn còn nóng đây này, ăn với cơm đúng là không gì bằng!”
Chu Minh Dương giành lấy đôi đũa trong tay Tống Húc rồi đổi sang đầu bên kia, nhanh chóng gắp một miếng thịt đút cho Khương Nghệ Phỉ, sau đó cũng bỏ vào miệng mình một miếng.
Bốn sinh viên đại học ngồi trong căn gác nhỏ, ăn không món thịt kho tàu kia, miệng thì không ngừng khen ngon.



Bạn cần đăng nhập để bình luận