Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 823 - Ý của tuyến đường cao cấp là “phải thêm tiền” 3



Chương 823 - Ý của tuyến đường cao cấp là “phải thêm tiền” 3




Ý của tuyến đường cao cấp là “phải thêm tiền” 3
Thời gian Đinh Tình ở cửa hàng không tính là ngắn, gần như ngày nào cũng thấy năng lực thần kỳ của bà chủ và nhân viên chạy vặt, nhưng bản thân cô ấy lại hoàn toàn không thể hòa nhập vào đó. Cô ấy đã thấy cực kỳ hài lòng với cuộc sống hiện tại rồi, không ngờ giờ còn có thể trải nghiệm được thứ mới mẻ.
Đinh Tình chẳng hề sợ hãi đi lên điểm truyền tống trận, khởi động trục cuốn trong tay theo cách Lộ Dao dạy, lắp linh thạch vào chính giữa trục cuốn, nó bắt đầu phát sáng, tựa như dòng nước chảy, từng chút lấp đầy hoa văn khắc trên trục cuốn.
Khi linh khí trong linh thạch hao mòn hết cũng là lúc dòng ánh sáng lấp đầy cả hoa văn, trước mắt Đinh Tình có một quầng sáng, ngay sau đó mắt tối sầm, cô ấy như đứng trên một con đường nhỏ chật hẹp âm u và dài đằng đẵng.
Đinh Tình thử bước về trước một bước thăm dò, dưới chân ánh lên một vòng ánh sáng bạc, cô ấy khôi phục tinh thần, mặt đất như hư không lúc nãy đã kết thành vật thật rồi.
Trước khi rời đi, Lộ Dao đã để lại một viên Dạ Minh Châu trên bàn làm việc trong phòng nghỉ của nhân viên ở trạm thành phố Lục Nghị. Nên văn phòng không phải là tối mịt hoàn toàn, Đinh Tình bước ra khỏi điểm truyền tống trận, tò mò đánh giá không gian này, đang dần dần cảm thấy hân hoan.
Cô ấy thật sự xuyên qua không gian, trực tiếp từ thành phố Cao Thăng hơn nghìn dặm đến được trạm thành phố Lục Nghị.
Thật sự là quá đỗi thần kỳ!!!
Đinh Tình quay người, xung quanh điểm truyền tống trận lại lần nữa ánh một vòng ánh sáng trắng.
Đô Đô cũng đến rồi.
Cậu bé đứng tại chỗ chứ không bước ra ngay, cúi đầu chọt chọt sàn nhà dưới chân, ngơ ngác ngẩng đầu: “Tiểu Đinh, chỗ này là văn phòng ở thành phố Lục Nghị.”
Vẻ hưng phấn trên mặt Đinh Tình gần như không thể kiềm nén lại: “Bà chủ thành công rồi!”
Đô Đô cũng toe toét cười ngốc theo cô ấy: “Đây còn là lần đầu tiên em ngồi truyền tống trận đó, chắc chắn Lệ Lệ và Phiếu Phiếu sẽ hâm mộ chết mất thôi.”
Đinh Tình gật đầu thật mạnh: “Nếu cha mẹ và bạn trai tôi còn sống, chắc chắn cũng ngạc nhiên giống tôi!”
Đô Đô buồn bã nhìn Đinh Tình, đi qua kéo lấy tay cô ấy: “Chúng ta thử về chung đi, bà chủ nói hai người chắc cũng được, còn nhiều hơn thì không được.”
Tay của bé hải cẩu mũm mĩm mềm mại, trên mu bàn tay còn có thịt nhô lên đáng yêu.
Đinh Tình được cậu bé túm lấy thì cô ấy như nắm lấy một khối nước ấm, trái tim cũng sắp tan chảy rồi.
Lúc còn sống luôn có thể nhìn thấy những phong cảnh khác nhau, cô ấy sẽ luôn nhìn về phía trước, sống nốt phần của cha mẹ và anh ấy.
Qua thử nghiệm, truyền tống trận và trục cuốn truyền tống hoàn toàn có thể vận hành bình thường.
Lộ Dao sửa nhẹ kích thước linh thạch phải lắp vào trục cuốn truyền tống, nhỏ hơn năm mi li mét so với ban đầu, cũng coi như tiết kiệm năng lượng.
Truyền tống trận dành riêng cho nhân viên được xây ra, Lộ Dao không nhịn được bắt đầu cân nhắc việc xây truyền tống trận dành riêng cho chạy vặt và tuyến vận chuyển đường dài.
Chờ khi xây xong hết ba trạm, cô cũng sẽ không dừng tại đó, sau này truyền tống trận dành riêng cho chạy vặt và tuyến vận chuyển đường dài cần phải đưa vào chương trình làm việc.
Đêm nay, Lộ Dao không rời khỏi cửa hàng dịch vụ chạy vặt mà cúi đầu viết phương án suốt.
Lục Minh Tiêu không có gì làm ngồi trên thảm trải sàn, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Thời gian như lại trở về thật lâu thật lâu của trước kia, họ ở chung trong căn nhà thuê chật chội, Lộ Dao cúi đầu tính sổ sách, tìm cách duy trì kế sinh nhai, còn anh thì trông chừng cô, lặng lẽ ngắm nhìn cô.
Mãi đến khi cô chợt nhớ ra gì đó ngẩng đầu lên, đưa tay về phía anh như gọi thú cưng nuôi trong nhà. Anh nhíu mày giằng co với cô một trận rồi bất lực sáp đến gần, để mặc cho bàn tay cô nhẹ nhàng cọ lên mặt anh.
Lục Minh Tiêu khi ấy như thú cưng anh từng nuôi ở đảo Thâm Uyên, chỉ là anh không bị dây thừng trói buộc, nhưng không biết tại sao một bước cũng không thể rời đi.
...
Đại lục Phù Thế, núi Bất Tiên.
Vũ Lăng tan làm về đến núi Bất Tiên, hoàn toàn không có ý định về nơi ở mà đến thẳng quán net mở máy giết thời gian.
Sau khi chơi mấy ván game, đột nhiên hắn nhớ ra cục giấy ban ngày tiện tay quăng vào túi càn khôn.
Tự nhiên Vũ Lăng bắt đầu thấy quan tâm, bèn móc túi càn khôn trong ống tay áo ra, lục tìm trong túi đồ lộn xộn.
Như mò kim đáy biển, cuối cùng Vũ Lăng cũng móc ra được mấy cục giấy mang từ nước Hoàng Kim về, lòng đầy tò mò mở ra lại mặt đầy đau khổ cất vào.
Sau khi rời khỏi nước Hoàng Kim, hình như hắn không hiểu được chữ bên đó nữa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận